Hôm nay, một ngày khá đặc biệt,là ngày cô và Tuyết gặp gỡ nhau lần đầu tiên và cô muốn anh cũng biết sự tồn tại của Tuyết.
Cô đến mang thức ăn đến cho anh như mọi ngày nhưng hôm nay cô muốn giới thiệu Tuyết cho anh xem.Vì cô biết rằng chắc anh sẽ không từ chối Tuyết đâu.
- Anh hôm nay chúng ta vào rừng chơi nhé.
Anh liền lấy tay xoa lên đầu cô
- Bên trong đó nguy hiểm lắm
- Không sao đâu,anh cứ tin Tuệ Nhi đi.Em muốn cho anh xem người bạn của em nhưng anh nhớ phải giữ bí mật nhé.
- Được.Nhưng đó là.....
Chưa nhận được sự cho phép của anh cô đã kéo tay anh thật nhanh vào rừng rồi đến nơi cô thường chơi với Tuyết
- Tuyết ra đây đi
Nghe thấy tiếng gọi của cô,một con vật lớn sau bụi cỏ đi gần đến chỗ anh
- AAAAAAA Sói
Cô thấy vậy liền cười:
- Đó là Tuyết bạn của em đó.Anh thử….
Nhưng chưa nói hết câu anh đã lớn tiếng quát cô
- Em bị điên sao? Đó là sói,sẽ ăn thịt chúng ta đó vậy mà em còn gọi nó đến.Em điên thật rồi.
Nhìn bộ dạng anh như vậy cô rất sợ và lo lắng
- Nó rất hiền không làm hại ai cả
Vừa nói cô cầm thật chặt lấy tay anh để anh cảm thấy yên tâm hơn nhưng anh vẫn không tin lời cô chỉ nhìn cô với anh mắt rất kinh sợ
- Em …..thật sự rất biến thái.Chẳng có ai lại chơi với sói cả.
Nghe tiếng quát mắng thật lớn về phía cô,Tuyết thấy vậy liền đi đến gần hơn như muốn bảo vệ lấy cô.Thấy những bước chân của Tuyết đang đến gần, anh liền đẩy thật mạnh cô ra thật xa làm cho cô ngã xuống đất rồi anh chạy thật nhanh trở về chẳng thèm ngó ngàng gì đến cô cả.
- Huhuhu tại sao vậy? Tuyết tao đã sai sao.
Cô cứ ngồi như vậy đến một lúc lâu rồi trở về nơi biệt thự ngủ với Vú Chu nhưng cả một đêm cô chẳng hề ngủ được cứ suy nghĩ đến hành động lúc sáng của anh khi gặp Tuyết.
Sáng ngày hôm sau khi thức dậy làm bữa sáng xong cô chạy như bay đến chỗ anh cô đã nghe thấy tiếng nói cười của anh
- Yên Yên kể tiếp đi anh cũng muốn nghe tiếp
Khi nhìn thấy bước chân của cô,anh im lặng thấy vậy chị Yên Yên đi về.Cô liền đặt đồ ăn xuống ngồi bên giường anh đưa thuốc cho anh nhưng hôm nay anh rất khác
- Anh sao vậy,anh giận Tuệ Nhi sao?
- Nếu muốn tiếp tục làm bạn với anh,em không được tiếp xúc với con vật đó nữa.
- Nhưng …..em thật sự không làm được.
Nghe thấy vậy anh liền hất đổ tất cả mọi thứ xuống đất
- Vậy em đừng có trách anh.
Cô cảm thấy rất sợ,chưa bao giờ anh có một thái độ lạ như vậy với cô.Anh liền kéo cô thật nhanh về phía biệt thự.Nhưng sao hôm nay mọi người lại đông đủ ở đây như vậy.Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô,cô liến đến níu vào áo anh hỏi
- Anh Phong,anh đừng làm Tuệ Nhi sợ.
Nhưng anh liền kéo tay cô ra
- Anh đã cho em một cơ hội nhưng em nhất quyết không chịu rời xa con vật nguy hiểm đó nên….
Nghe vậy Dì Lệ liền chạy đến túm lấy tóc cô
- Con ranh con mày định giết cả cái nhà này sao hả.
Nhìn thấy hành động đó anh rất lấy ngạc nhiên liền nhìn về phía chị Yên Yên
- Em nói với mọi người rồi sao?
Nghe thấy giọng nói đầy trách móc của anh,chị Yên Yên liền chạy đến chỗ anh.Cầm lấy bàn tay của anh và khóc thật lớn
- Em xin lỗi em đã không giữ lời hứa nhưng chuyện này không trách em được vì mẹ đã nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta.
Anh nghi ngờ liền nhìn về phía Dì Lệ
- Đúng,bác đã nghe hết.Nên Phong không nên trách Yên Yên như vậy.Chỉ có con ranh này, nếu mày không đuổi con vật đó đi tao sẽ cho người đến bắt nó nghe rõ chưa.
Từ nãy đến giờ cô chỉ cúi gầm mặt không muốn đối diện với thực tại.Có lẽ cô đã quá ỷ lại vào cảm giác được anh bảo vệ,luôn tin là anh sẽ giữ lời hứa đó nhưng giờ đây quay lại thực tại làm cô cảm giác mình đang trong cơn ác mộng
- Được,mai con sẽ vào rừng đuổi Tuyết đi.
- Ai mà tin được mày,mai Yên Yên với Phong đi với nó xem sao.Mày đúng là đồ
người rừng.
Đến lúc này chú Vương mới lên tiếng
- Thôi,giải tán.Có chuyện nhỏ như vậy lần sau đừng gọi tôi nữa.
Sáng ngày hôm sau vừa mới mở cửa phòng cô đã nhìn thấy chị Yên Yên.Chị nắm lấy tay kéo cô thật nhanh về phía ngôi nhà gỗ.Vừa đến nên chị đã chạy nhanh đến chỗ anh Phong
- Anh Phong, em và Tuệ Nhi đến rồi chúng ta nhanh đi thôi.
Vừa đến tới nơi,Tuyết liền chạy thật nhanh về phía cô liếm liếm lên mu bàn chân của cô.Hiện tại cô không biết phải đối diện với Tuyết như thế nào.Cô chưa từng nghĩ rằng chỉ vì việc đó lại nguy hiểm đến Tuyết như vậy.Nhìn thấy gương mặt cô do dự
- Nhanh lên Tuệ Nhi, em lại gì đó.Anh Phong anh nhìn kìa,ôi em sợ quá.
Nghe thấy vậy anh liền ôm chị Yên Yên vào ngực
- Không lo nhé,có anh ở đây rồi
Vừa nói xong,anh liền nghiêm nghị nhìn về phía cô
- Tuệ Nhi em phải biết được mục đích chúng ta ở đây chứ.Nhanh lên nào.Yên Yên đang rất sợ đó.
- Nhưng em…
Thật ra cô muốn nói thật nhiều chuyện với anh nhưng nhìn thấy hình ảnh ôm ấp đó trước mắt làm cô muốn nói cũng không nói lên lời.
“ Ai mới là người yêu của anh đây?”
Sau đó cô liền ôm lấy cổ của Tuyết nước mắt cứ vậy chảy càng lúc càng nhiều
- Tuyết mày đi thật xa vào rừng đi, đừng xuất hiện ở đây nữa.
Anh bắt cô phải xua đuổi nó đi nhưng nghe những lời đó nó dường như không nghe lời,sau đó anh lại bắt cô lấy đá ném về phía của Tuyết nhưng nó cũng nhất quyết một mực nằm đó cho đến khi máu của người Tuyết bắt đầu chảy ra ngày càng nhiều thấm lên bộ lông trắng của nó.Cô bắt đầu bật khóc thật lớn
- Mày đi đi,đi thật xa vào,tao không muốn nhìn thấy mày nữa.
Nhưng nó cứ cố chấp không muốn đi bỗng từ đâu chị Yên Yên đến cầm một cái gậy thật lớn đang muốn đánh lên người Tuyết.Thấy vậy nó liền đứng dậy ‘hừ” thật lớn bộ mặt hung dữ mà trước nay cô chưa từng thấy qua.Trước hành động đó của Tuyết làm chị Yên Yên rất sợ liễn ngã trên mặt đất khóc lớn
- Anh Phong cứu em.Nó…nó thật sợ.Em muốn ra khỏi đây
Thấy vậy anh liền nhanh chóng chạy đến ôm lấy,bế chị Yên Yên nhìn cô với đôi mắt hung dữ
- Em tự giải quyết đi.
Sau đó anh bỏ mặc cô ở đây và trở về biệt thự.Nhìn thấy vậy nước mắt cô chảy càng lúc càng nhiều,liệu cô đã sai sao. Tuyết thấy cô khóc nó muốn đi đến gần cô hơn
- Mày đi đi tao không muốn làm bạn với mày nữa.Tại mày anh ấy bỏ rơi tao.Tao ghét mày lắm.
Nghe vậy Tuyết nhìn cô rồi chạy thật nhanh không quay lại nhìn cô nữa.Cô cảm nhận được ánh mắt của nó đau đớn đến nhường nào
Hình ảnh về Tuyết ngày hôm nay làm cô cảm thấy mình rất tồi tệ.Sau ngày hôm đó,giữa anh và cô dường như có một khoảng cách nào đó làm cô không thể diễn tả được