Không khí im lặng bao trùm,dường như ngay cả tiếng thở cũng nghe thấy.Lúc này.cô một lần nữa phát hiện hắn ta đang nhìn cô,cặp mắt đó không chút gợn sóng làm cô không thể hiểu hắn đang suy nghĩ gì.
Trong mắt Lạc Cẩm Hiên thoáng hiện tia hài hước,hắn nhẹ nhàng đi đến phía cô,nâng tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô
- Em rất sợ tôi sao?
Hồn phách Tuệ Nhi lúc này sớm bay lên chín tầng mây,đột nhiên hắn hỏi như vậy làm cô hơi hoảng,đôi mắt lúc này của cô thực sự mở to
- Không có….tôi không sợ anh.
Cô vừa nói vừa nhìn thật thẳng vào cặp mắt đó.Hiện tại áp lực cô đã giảm đi khá nhiều nhưng cô vẫn luôn cảm nhận được luồng lạnh lẽo từ người hắn phát ra,khó có thể tưởng tượng được bầu không khí lúc này
Nghe câu nói của cô nhưng không thấy hắn hỏi ngược lại cô cảm nhận được hơi thở nam giới ngày càng gần phía sau,hương nước hoa bao trùm lấy cô.Thấy vậy cô càng run lên một cách lợi hại bởi vì cô cảm nhận được lồng ngực rắn chắc của hắn ta đang dựa vào lưng cô.Cảm giác xa lạ mà quen thuộc,dễ chịu nhưng vô cùng nguy hiểm,trong lúc đó hắn tiện đà ôm chầm lấy cô từ phía sau rồi trên tay hắn từ đâu đó lấy ra một sợi dây chuyền.Khi cô ý thức được thì cánh tay rắn chắc đã buông ra,lúc này cô mới cẩn thận nhìn về phía sợi dây chuyền
- Đó là sợi dây chuyền của tôi….sao anh lại có nó?
- Từ trong người em rơi ra.Sao quan trọng đến vậy hả?
Vừa nghe câu nói đó cô liền lập tức gật đầu.Lạc Cẩm Hiên liền đứng thẳng dậy,dường như rất hài lòng với biểu hiện của cô.Thấy sợi dây chuyền cô liền muốn giơ bàn tay ra lấy lại nhưng hắn ta nhanh hơn một bước
- Để tôi đeo lên lại cho em.
Tuệ Nhi khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn hợp tác,ngay sau đó bàn tay thật lạnh đeo dây chuyền lên cổ cho cô.
- Sợi dây chuyền này rất hợp với em.
- Đương nhiên rồi,tôi luôn đeo nó từ nhỏ đến giờ.Nó là một vật quan trọng của tôi.Cũng chỉ vì nó mà tôi cũng gần phải chết vậy anh nghĩ liệu nó có quan trọng không?
Lạc Cẩm Hiên nghe vậy một bên môi mỏng khẽ nhếch,lại không hề cười
- Ai đã tặng nó sao?
Giọng nói trầm thấp hướng về phía cô làm cô ngẩn ra rồi vừa cười vừa nói
- Không….không sợi dây chuyền này tôi không nhớ mình có lúc nào nên nó đặc biệt với tôi thôi.
Trong ngực Lạc Cẩm Hiên khẽ nhộn nhòa,nhưng ngay lập tức trở nên lạnh lùng
- Thật sao?
Lúc này đây cô chỉ biết gật đầu,không biết phải làm gì hơn vào giờ phút này
- Được rồi nhưng phải nhớ rằng cần biết nghe lời,không cần phải giả bộ bởi vì…
Lạc Cẩm Hiên cúi xuống,hơi thở nam tính phả vào vành tai mẫn cảm của cô
- Chỉ có những đứa trẻ ngoan ngoãn mới được yêu thương nếu không sẽ bị phạt,nghe rõ chưa?
Tuệ Nhi nghe vậy liền cúi đầu thấp,muốn khóc cũng không dám khóc,cô cảm nhận được hắn có thể đọc được hết suy nghĩ lúc này của cô.
- Chuẩn bị đồ đi,tôi sẽ chở em về khách sạn.
Tuệ Nhi liền cuống quít sửa sang lại chiếc váy đã bị nhàu nhĩ rồi chạy thật
nhanh ra ngoài.Tuy không có quay đầu lại nhưng cô biết được rằng cặp mắt kia vẫn đang nhìn chằm chằm cô.
Rời khỏi phòng ăn cô liền lấy lại sinh khí dường như không muốn quay đầu lại,quả thực cô chưa bao giờ thấy sợ đến như vậy.Nhưng cũng chính vì sự sợ hãi đó làm cô va chạm vào lồng ngực của một người đàn ông
“A..”
Cô vội vàng ngẩng đầu,đôi mắt kinh ngạc chiếu lên người đàn ông đó
- Là anh sao.
Cánh tay nhỏ bé khẽ chạm vào vai của anh.ánh mắt của Liên Dạ hơi ngẩn ra,cả thân hình cũng cứng nhắc một chút
- Tiểu thư,cô không sao chứ?
Nhìn gương mặt tái nhợt của cô liền quan tâm hỏi han.Cô liền nhẹ nhàng lắc đầu,khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ xấu hổ.Cô liền nhìn thoáng qua anh,hơi mất tự nhiên nói
- Cảm ơn anh lái xe.
- Tiểu thư không cần khách khí như vậy.Gọi tôi là Liên Dạ là được rồi.
Tuệ Nhi liền gật đầu rồi vội vàng rời đi.Lãnh Dạ cứ đứng đó đợi đến khi bóng lưng nhỏ đó hoàn toàn biến mất mới nhanh chóng rời đi.
Ngoài cửa tiếng gõ lễ phép vang lên
Lạc Cẩm Hiên nhắm mắt,thân hình to lớn dựa vào ghế
- Chuẩn bị xe cho tôi.
- Tuân lệnh chủ nhân
Sau một lúc lâu đôi mắt đó khẽ mở ra phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
- Liên Dạ, đừng để tôi thấy cậu để ý đến người phụ nữ của tôi.
Lời nói của hắn phát ra âm lượng vừa phải nhưng khiến bầu không khí có chút thay đổi
- Chủ nhân cô bé mới 18 tuổi chỉ sợ chủ nhân sẽ làm cô bé sợ hãi.
Lúc này đây chỉ thấy đôi mắt đó chậm rãi mở ra dừng trên người Liên Dạ.
- Cậu muốn dậy tôi phải làm gì sao?
Liên Dạ không sợ hãi liền lùi một bước cung kính cúi thấp
- Chủ nhân,tôi không dám.
Lạc Cẩm Hiên không nói gì,liền nhắm mắt lại như cũ tựa như chưa hề có việc gì xảy ra.
Trong phòng dần trở lại vẻ bình thường.