Chung Tuấn Đồng ngồi ở phòng chờ, khi Thời Nghi đi vệ sinh về, tay cỏn cầm một cốc cacao và một cốc mocha nóng. Anh đưa cacao cho Chung Tuấn Đồng, sau đó mới phát hiện thư ký và trợ lý cũng ở đó bèn ngại ngùng cười: "Chưa kịp mua cho hai anh, để giờ tôi đi mua vài thứ đồ ấm cho các anh. Các anh muốn uống gì?"
Thư ký và trợ lý lắc đầu liên tục: "Không cần đâu, cảm ơn Thời tiên sinh."
Thời Nghi mím mím môi, có chút lúng túng gật đầu rồi đi tới bên người Chung Tuấn Đồng.
Chung Tuấn Đồng đang trà lời mail, uống một hớp cacao nóng, ghét bỏng nên để sang một bên.
Mỗi khi cần suy nghĩ đắn đo, hắn sẽ bắt đầu xoa xoa lên chiếc nhẫn ưên ngón áp út, tựa hồ điều này có thể giúp hắn thông suốt.
Thời Nghi mua một tờ báo ngày, cũng không có ý định xem, chi kẹp lại trong sách làm vật kỷ niệm để mang về. Trong vali của anh lúc này chứa đầy sách mới mua, trong đó có sách mới xuất bản, cũng có sách anh thấy ưên trang web mua sắm đã lâu mà chưa có dịp mua. Anh có mang theo một quyển đồng thoại, giờ mới lấy ra bắt đầu đọc.
"Cuối xuân đầu hạ chúng ta lại đến một lần." Chung Tuấn Đồng nói, "Khi ấy London rất đẹp."
Thời Nghi gật gật đầu.
Anh ngồi vào chỗ, thế nhưng lại luôn cựa quậy không yên, không ngừng đổi tư thế ngồi, Chung Tuấn Đồng bao lấy mu bàn tay anh, hỏi: "Anh sao vậy?"
Mặt Thời Nghi phiếm hồng, lông mi nhẹ rung, tầm mắt dao động, nhỏ giọng nói: "Là em làm."
Chung Tuấn Đồng phải mất hai, ba giây mới hiểu ra, cười khẽ một tiếng, hỏi xin tiếp viên hàng không đệm lót, "Bây giờ đã khá hơn chưa?"
Chung Tuấn Đồng không đợi Thời Nghi trà lời đã ghé đến bên tai anh nói: "Em sai rồi. Em xin lỗi."
Thời Nghi liếc hắn một cái, ỉu xỉu đáp: "Lời xin lỗi của em toàn là lừa gạt, anh biết thừa."
Thời Nghi nhịn đỏ mặt, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy tầng mây như sóng, trùng trùng điệp điệp, trời cao xanh thẳm, không nhìn thấy điểm cuối. Chung Tuấn Đồng nắm lấy tay anh, ý đồ xấu xa mà vuốt ve lòng bàn tay, mà mặt ngoài vẫn như chính nhân quân tử nghiêm túc xử lý công việc.
Thời Nghi thầm thở dài, biết mình hoàn toàn không làm gì được hắn.
Không phải anh không biết từ chối người khác, anh chỉ không thể cự tuyệt Chung Tuấn Đồng được thôi.
Anh hiểu rõ bản thân, cũng không giãy dụa nữa, nhắm mắt lại, đeo tấm che mắt bắt đầu ngủ bù.
Máy bay hạ cánh, hai người họ về nhà sắp xếp mọi thứ một hồi, còn chưa nghỉ được một lát, Tống Uyển Dung đã gọi đến mời cả hai tới ăn cơm
Chung Tuấn Đồng nhanh chóng từ chối: "Bọn con vừa xuống máy bay, mệt."
Tống Uyển Dung nói: "Mẹ cho tài xế tới đón, cũng đâu bắt con lái xe."
Chung Tuấn Đồng nhìn về phía Thời Nghi: "Anh muốn đi không? Khả năng sẽ phải ngủ lại, buổi tối đường núi không mở."
Thời Nghi quấn kỹ lại khăn quàng cổ, trả lời: "ừ, được."
Khi tài xế đưa hai người đến nơi, bữa tối đã chuẩn bị xong. Không khí trong biệt thự ấm áp sung túc, Tống Uyển Dung mặc một bộ sườn xám màu phỉ thúy, tay bưng một bát sườn hầm thảo quả, vừa đặt lên bàn tròn vừa nói: "Đến rồi à."
Tống Uyển Dung hơi nhíu mày, nhìn bộ dạng nhún nhường nghe theo của Thời Nghi, luôn khiến bản thân thấp bé hơn một bậc, lời muốn nói lại không dễ nói ra, chỉ bảo: "Tiểu Thời thật có tâm. Vào đây, rửa tay chuẩn bị ăn cơm."
Người một nhà quây quần bên bàn cơm. Sau khi ăn xong, Chung Tuấn Đồng và ba Chung vào thư phòng, để lại Thời Nghi và Tống Uyển Dung ngồi cùng nhau.
Tống Uyển Dung ngồi bên bậc cửa sỗ đặt đầy gối ôm mềm mại, vừa chậm rãi đan len vừa hỏi Thời Nghi: "Nghe nói con cũng đến London cùng Tuấn Đồng?"
"Vâng, Tuấn Đồng ngã bệnh, con rất lo lắng."
Động tác trên tay Tống Uyển Dung dừng lại một chút, lại bắt đầu tiếp tục móc kim, tựa như lơ đãng hỏi: "Thời, con thực sự yêu đàn
Thời Nghi trầm mặc, lông mi nhỏ mảnh tựa cỏ xuân, môi mấp máy, như đang đắn đo suy nghĩ. Anh vươn tay gỡ sợi len rối hộ Tống Uyển Dung, ngồi về chỗ cũ rồi mới mở miệng nói: "Con yêu Tuấn Đồng."
Tống Uyển Dung hơi nhướn đôi mày thanh tú, "Vậy à" một tiếng, không nói được lời thẳng thắn với người trẻ tuổi trước mặt này.
Bà lại nhạt nhẽo hỏi: "Vậy chuyện cùng Tuấn Đồng kết hôn cũng là hợp ý con nhi?"
"Vâng." Thời Nghi không quanh co lòng vỏng. Anh cũng không biết mình lấy nhiều dũng khí như vậy từ đâu ra, chống đỡ để anh có thể nói ra vấn đề bình thường mình luôn lảng tránh trong lòng.
Tống Uyển Dung nhất thời không tiếp lời được, dứt khoát đưa cái khăn quàng đan được mọt nửa trong tay cho Thời Nghi, "Con biết đan chứ? Cho con đan."
Thời Nghi không từ chối, sau khi nhặn lắy thi hỏi: "Tiếp tục đan móc kép ạ?"
Tống Uyển Dung "ù"" một tiếng, Bà chưa từng thứ đan khăn quàng bao giờ, gần đây rành rỗi mới lên mạng tim hướng dẫn, cũng không bìét mình đang đan theo kiều gì. "ù", cứ đan tiếp như vậy đi."
Bà càng nhìn Thời Nghi càng thấy ngạc nhiên, là một người đàn ông nhưng lại có thể trắng trẻo, hiền lành như vậy, còn biết nấu ăn, biết đan khăn len. Bá có muốn tim vạ cho Chung Tuấn Đồng cũng không tim được người hợp ý như thế.