Thời Nghi mượn phòng bếp làm một nồi canh giải rượu, sau khi chia cho bạn bè của Chung Tuấn Đồng thì bưng một chén lên tầng đút cho hắn.
Chung Tuấn Đồng uống xong canh giải rượu từ tay Thời Nghi thì nhắm mắt nằm ngửa ra giường, người bị chất cồn hun nóng, khô nóng đến nằm không yên, lại ngồi dậy cởi bớt áo ra.
Thời Nghi đè tay hắn lại: "Không được cởi, sẽ lạnh."
Chung Tuấn Đồng thấp giọng nói: "Nóng chết mất."
Thời Nghi dùng bàn tay lành lạnh của mình vuốt ve gương mặt nóng đỏ của Chung Tuấn Đồng, nhẹ giọng hỏi: "Cỏ thấy mát hơn không? Anh chườm khăn ướt cho em nhé?"
Chung Tuấn Đồng hơi sửng sốt, lập tức ôm Thời Nghi ngồi lên đùi mình, hai tay đặt hên eo anh xoa nắn mấy cái, lại kéo áo len của anh lên rồi luồn tay vào.
Ihân nhiệt của Thời Nghi không cao bằng Chung Tuấn Đồng, đặc biệt là gò má và cổ tay, chỉ âm ấm như ngọc, sờ lên lại thấy mát mẻ. Thời Nghi mở lớn mắt, quay ra nhìn cửa phòng đã đóng chặt, lại thấp giọng hách cứ Chung Tuấn Đồng: "Không được xằng bậy, đây là nhà người khác.”
Chung Tuấn Đồng làm như mắt điếc tai ngơ, cười cười, cúi đầu cắn lên mặt anh một cái, chần chờ một chút, lại cắn thêm cái nữa.
Thời Nghi quả thật không thể tin được cái người ngô ngố như đứa trẻ này lại là Chung Tuấn Đồng. Gương mặt trước giờ luôn trưởng thành anh tuấn của hắn giờ đây lộ ra tính trẻ con, đôi con ngươi sáng dưới lông mày rậm chăm chủ nhìn Thời Nghi.
Thời Nghi bó tay, bèn dắt hắn đi, nói ra một câu không có lực uy hiếp: "Chúng ta về nhà được không?"
Chung Tuấn Đồng lại ông nói gà bà nói vịt: "Thời Nghi, em vẫn muốn cắn anh."
Thời Nghi vô nhẹ lên tay hắn, vừa thẹn lại vừa giận: "Bây giờ đi về, nếu không thì... thì mai không cho em ăn nữa."
"Ờ."
Chung Tuấn Đồng thật sự loạng chà loạng choạng đứng lên, tự mình đỡ cầu thang bước xuống tầng. Bạn bè ở tầng dưới còn chưa tản đi, thấy hai người bước xuống bèn hỏi: "Tỉnh rượu rồi?"
Chung Tuấn Đồng đáp: "Bà xã đến đón tôi về, không tỉnh cũng phải tỉnh thôi."
Cà đám lại ồn ào cười đùa khiến Thời Nghi ngại ngùng không thôi, kéo kéo tay áo Chung Tuấn Đồng ra hiệu.
Chung Tuấn Đồng còn nói: "Bà xã sốt ruột muốn về rồi, khi khác gặp lại."
Sắc mặt Thời Nghi đỏ lên, buông tay áo Chung Tuấn Đồng ra, không để ý đến hắn nữa.
Hai người bắt xe về nhà, Chung Tuấn Đồng vừa lên xe, tài xế đã ngửi thấy mùi rượu, tức giận nhắc nhở: "Uống nhiều quá, sẽ không nôn chứ?"
Thời Nghi vội vàng nói: "Sẽ không, em ấy uống say sẽ ngủ."
Tài xế hừ một tiếng rồi mới khởi động xe.
Ánh sáng ttong xe mờ mịt, chỉ có đèn gắn trên mui xe phát ra quầng sáng tròn nho nhỏ yếu ớt. Xe chạy trên đường, quang cảnh thành phố như bay ngược về sau, đèn từ các tòa nhà tạo thành một dòng ánh sáng đẹp mê ly rực rỡ.
Thời Nghi sờ sờ mu bàn tay Chung Tuấn Đồng.
Anh luôn rất thích tay Chung Tuấn Đồng. Khi còn là thiếu niên thì mảnh khảnh mạnh mẽ, còn đến tuổi thanh niên, các khớp xương thêm thô, gân xanh nối lên rổ ràng, rất có sức mạnh.
"Tuấn Đồng." Thời Nghi nhẹ giọng nói, "Em nói mình lúc mười chín tuổi không uống rượu. Bây giờ... bây giờ cũng không được uống
Hàng mi dày của Chung Tuấn Đồng rủ xuống tạo bóng xám, nửa khuôn mặt lại ẩn trong bóng tối, các đường nét vẫn sắc sảo, tựa như một chiếc đồng hồ đắt giá, đẹp đẽ lại sang trọng.
"ừ." Chung Tuấn Đồng mơ hồ đáp, dùng bàn tay to lớn bao lấy tay Thời Nghi. Ngón tay hai người chạm nhau, đôi nhẫn lạnh lẽo trên ngón áp út cũng hấp thụ được nhiệt độ thân thể.
Thời Nghi đột nhiên cảm thấy ất an tâm, bởi vì hai người đang cùng ngồi trên một chiếc xe để trở về.
Chung Tuấn Đồng về nhà mới cảm thấy đói bụng, ăn bánh hạt dẻ còn chưa đủ, lại nhồm nhoàm ăn hết cơm gà quay tối Thời Nghi ăn
Thời Nghi rót cho hắn cốc nước, "Cơm tối ăn gì mà lại đói thành ra thế này?"
Chung Tuấn Đồng có chút lúng túng, "KFC."
Thời Nghi phì cười: "Các em lớn như vậy còn tụ tập nhau ăn KFC?"
"Tiện."
Thời Nghi thu dọn chén đũa, lại đẩy Chung Tuấn Đồng vào buồng tắm để rửa ráy. Chung Tuấn Đồng tự cởi quần áo của mình, xả nước ấm vào bồn tắm rồi ngồi xuống, Thời Nghi ngồi ở sau chà lưng cho hắn.
"Thời Nghi."
"ừ?"
"Đê em cũng tắm cho anh đi."
Thời Nghi còn chưa kịp từ chối đã bị Chung Tuấn Đồng thân trần vươn ra ôm lấy. Quần áo Thời Nghi ướt sũng, chỉ có thể cởi ra, lại bị Chung Tuân Đông ôm vào bồn tắm.
"Bồn tắm nhỏ quá." Chung Tuấn Đồng nói, "Lúc ấy em không nghĩ anh sẽ sống cùng em."
Thời Nghi trầm mặc một giây đồng