Gần đây Thời Nghi bận rộn vì phải giám sát việc in ấn.
Anh vừa ho khan vừa nói chuyện với người phụ trách của xưởng: "Trước đây đã thỏa thuận hai ngày sẽ có sách, bây giờ còn chưa bắt đầu in sao?"
Người phụ trách này là một người đàn ông trung niên cường tráng, mắt hổ mũi cao, gương mặt lớn, lộ vẻ dữ tợn. Hắn cầm cốc nước uống một hớp, nói qua loa: "Tôi đã nói qua với phó chủ nhiệm của các cậu rồi, giá giấy tăng cao, hợp đồng lúc trước để xưởng bọn tôi chịu thiệt nhiều lắm. Ông ấy đồng ý cho chúng tôi thong thả thời gian."
Thời Nghi đã đi tới đi lui ba, bốn chuyến, đều nhận được các loại lý do qua loa lấy lệ, lần này khó lắm mới hỏi ra nguyên nhân chính, mà lại là do lãnh đạo đồng ý, anh còn có thể làm được gì?
"Phó chủ nhiệm cũng không nói qua với tôi, là giám đốc giục tôi đến quan sát tiến trình. Không bằng bây giờ tôi gọi cho giám đốc, để Tống ca tự mình bàn bạc với ông ấy xem sao."
Trong ngành xuất bản quan hệ rắc rối chằng chịt, Thời Nghi lại không hiểu những điều ấy, cũng không biết cạnh tranh kinh doanh là gì, anh chỉ muốn nghiêm túc làm sách mà thôi.
Nhưng Tống ca thế nào cũng không đồng ý nghe điện thoại, thay áo đồng phục, đi tới phân xưởng Cửa đóng rầm một tiếng để mặc Thời Nghi một mình trong phòng làm việc.
Thời Nghi giận đến sắc mặt trắng bệch, cũng chỉ có thể về nhà xuất bản trước.
phẩm trên có hành vi đạo văn của ông Lúc Ihời Nghi biết đến chuyện này thì mọi người trong nhà xuất bản đều đã biết.
Hai tác phẩm "Tiểu Thanh Oa bạn ở đâu vậy" cùng "Đứa nhỏ ngoan và đứa nhỏ hư" từ lúc đầu đã không được Thời Nghi xem trọng Trong thời gian học đại học, anh rất có hứng thú với văn học thiếu nhi, trong chương ttình học có theo giáo viên nghiên cứu, tất nhiên đọc qua không ít tác phẩm văn học dành cho trẻ nhỏ. Mà hai bản sách này xác thực là do một tác giả Thụy Điển nào đó cắt ghét ẩu tả, sao chép lại tác phẩm của vị tác giả kháng cáo kia. Thế nhưng nhờ các phương tiện truyền thông tuyên truyền, lại nhận được nhiều đề cử, hai đầu sách nọ đương nhiên có thể mang lại lợi nhuận.
Nhà xuất bản tốn không ít thời gian và tài lực mới coi như tranh được bản quyền của hai tác phẩm ấy.
Trong khoảng thời gian nhà xuất bản phê duyệt sách, Thời Nghi đã từng đưa ra khả năng tác phẩm có hành vi đạo vãn, có thể gây ra tranh cãi sau này, thế nhưng bọn họ lại bác bỏ ý kiến của anh, trái lại còn để anh lo việc in ấn.
nói: "Thời Nghi, giám đốc gọi cậu vào."
"Chưa, bên kia nói phó chủ nhiệm đồng ý cho bọn họ thêm thời gian, hơn nữa có khả năng là bọn họ không hài lòng với hợp đồng lúc
"Vậy vấn đề bản quyền lần này cậu có ý kiến gì?"
Thời Nghi suy nghĩ một chút: "Việc chúng ta bị liên lụy khi lên tòa là không thể ưánh khỏi."
"Hai đầu sách này là do cậu xét duyệt phải không?"
Thời Nghi lập tức đứng dậy, ghế tựa xê dịch uỳnh một tiếng.
mọi người lợi dụng chỗ hổng trong luật bản quyền, bỏ qua ý kiến của tôi mà thực hiện in ấn tiêu thụ!"
Thời Nghi tức giận bước ra khỏi phòng liền nghe được các đồng nghiệp xì xào bàn tán. Hiệu ích của nhà xuất bản thực sự quá kém, nếu
Thời Nghi ngồi về chỗ, dùng hai tay đỡ trán, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.
Vì sao làm sách lại khó đến thế?
Chọn đầu sách, báo cáo lựa chọn, chỉnh sửa bản thảo, phê duyệt, xin giấy phép, dàn trang, in ấn tiêu thụ, mỗi một phân đoạn cũng khiến anh mệt bở hơi tai.
Làm việc ở nơi này mấy tháng, mọi nỗ lực cố gắng của anh đều bị người khác nói thành ngu dốt vô dụng, không một ai để ý đến ý kiến của anh, chỉ quan tâm đến những đầu sách anh phụ trách có thể bán được bao nhiêu bản.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn bản thân nhếch nhác trong gương.
Sắc mặt nhợt nhạt, quầng mắt thâm đen, con ngươi ăm đạm, ý cười u ám.
Một chút cũng không khiến anh hài lòng.
Nhưng anh có thể làm gì đây?
Muốn sống cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Mọi người đều như vậy, anh làm sao dám tùy hứng?
Nhưng hóa ra ngay cả nhẫn nhịn Thời Nghi cũng không có tư cách mà làm.
Một tuần lễ sau, anh bị sa thải.
Thời Nghi ôm thùng giấy đứng trên tàu điện ngầm, tay nắm vòng treo, mệt mỏi cúi đầu.
Anh chết lặng, nghe một giọng nói vang đi vang lại trong đầu.
Mày quả là ngu ngốc.
Mày thực vô dụng.
Vì sao cái gì mày cũng không làm được?
Anh lại nghe thấy một giọng nói khác thừa nhận, phải.
Thời Nghi một lần nữa thừa nhận, mình