Sau khi tham dự lễ trao giải Ngọc Lan Vàng, hai người lại cùng nhau về nhà.
Họ cũng không quay về căn nhà Dư Giang Hòa đã mua, mà là trở về căn nhà cũ của nhà họ Dư – căn nhà nằm sát vách với nhà họ Nhâm.
Họ vừa về đến nơi thì người nhà họ Nhâm đã chạy sang.
Họ cũng biết việc Mạnh Thiểu Du được đề cử, vì thế mà hôm nay ai nấy đều gác lại công việc rồi nhanh chóng trở về nhà.
Mẹ Nhâm kéo tay Mạnh Thiểu Du cười tủm tỉm, bà nói: "Không hổ là cục cưng của mẹ, giỏi quá đi!" Vì cậu mà bà còn đặc biệt xem lại bộ phim.
Lúc bấy giờ Mạnh Thiểu Du đạt được giải thưởng, bà lại tâng bốc diễn xuất trong phim của cậu không ngớt, khiến Mạnh Thiểu Du nghe mà có hơi ngại ngùng.
Mẹ Nhâm vừa khen vừa kéo lấy Mạnh Thiểu Du rồi nói: "Cả nhà biết chắc con sẽ đạt giải nên đã chuẩn bị quà cả rồi."
Nói xong bà lại kéo Mạnh Thiểu Du về nhà, cậu bèn nhìn sang Dư Giang Hòa.
Lúc bấy giờ bà Nhâm mới nhớ ra Dư Giang Hòa cũng đứng bên cạnh.
Nghĩ đến việc anh cũng đạt giải, hơn nữa còn giúp trao giải cho Mạnh Thiểu Du, bà bèn khen ngợi anh hai câu.
Ấy vậy mà bà vẫn không chịu buông Mạnh Thiểu Du ra, cứ như sợ Dư Giang Hòa sẽ lập tức bắt cóc cậu về nhà họ Dư vậy.
Mạnh Thiểu Du và Dư Giang Hòa thấy vậy thì nhìn nhau cười.
Mạnh Thiểu Du trở tay nắm lấy tay mẹ Nhâm rồi nói: "Con biết ba mẹ thương con mà, không phải bọn con đã chạy đến đây ngay đó sao?"
Bọn họ cũng định quay về nhà họ Nhâm mà.
Mẹ Nhâm nghe vậy thì thấy ấm áp trong lòng.
Bà cữ ngỡ con trai xa cách đã lâu nên sẽ không khỏi cảm thấy xa lạ với mình.
Đôi khi bà còn âm thầm so bì, không biết trong lòng Mạnh Thiểu Du thì nhà họ Nhâm hay Dư Giang Hòa quan trọng hơn? Lúc bấy giờ cậu lại nói như vậy khiến mẹ Nhâm an tâm hơn rất nhiều.
Người nhà họ Nhâm vô cùng cẩn thận mà xây dựng một bầu không khí gia đình họ chưa từng có với Mạnh Thiểu Du.
Tuy bố và anh trai không giỏi thể hiện ra ngoài, nhưng từng hành động của họ đều bày tỏ mong ước được gần gũi với Mạnh Thiểu Du, nên cậu cũng không cảm thấy khó xử.
Lúc bấy giờ mọi người lại ăn mừng việc đạt giải.
Mẹ Nhâm đặt cúp của Mạnh Thiểu Du trên kệ gỗ cùng với những giải thưởng trước kia của anh cả Nhâm, thậm chí còn bày ngay vị trí trung tâm.
Cả nhà ăn một bữa cơm vô cùng vui vẻ, trong lòng ai nấy cảm thấy gần gũi hơn rất nhiều.
Song hôm nay Mạnh Thiểu Du cũng không nán lại, cậu định quay về chỗ của thầy Dư.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ quan hệ của bọn họ, vậy nên dù mẹ Nhâm không nỡ nhưng bà cũng không nói gì.
Trước khi đi, anh cả Nhâm vỗ vai Dư Giang Hòa rồi nói: "Chăm sóc em trai tôi cho tốt đấy."
Hai người bọn họ đã chơi với nhau từ nhỏ, anh cả Nhâm cũng không ngờ em trai mình lại bị ông bạn tốt ôm đi, mà bản thân anh lại còn giúp đỡ Dư Giang Hòa nữa chứ.
Tâm trạng anh cực kì phức tạp, một bên là bạn tốt, một bên là em trai, anh cũng chỉ có thể nói lời chúc phúc mà thôi.
Nghe vậy, Dư Giang Hòa lại nói một cách vô cùng nghiêm túc: "Nhất định."
- -
Vì cả hai đều uống rượu nên họ cũng không lái xe, nhà họ Nhâm bèn bảo tài xế đưa hai người về.
Lúc bấy giờ Mạnh Thiểu Du đã uống không ít rượu, trên đường về cậu ngồi bên cạnh Dư Giang Hòa.
Dư Giang Hòa có thể ngửi thấy mùi rượu vang rõ ràng trên người cậu, thế nhưng anh biết tâm trạng của cậu đang rất vui.
Trong mắt cậu là vầng sáng lấp lánh, khóe miệng vểnh lên mà không hề che giấu, cứ như vừa trúng số độc đắc vậy.
"Em tìm được người nhà rồi." Mạnh Thiểu Du bắt lấy ngón tay của Dư Giang Hòa ngồi cạnh, khóe miệng cậu không ngừng cong lên.
Cậu nhìn Dư Giang Hòa, ánh đèn đường rơi vào đôi mắt cậu như một dải ngân hà.
"Thầy Dư ơi, em có nhà rồi."
Dư Giang Hòa lần theo ngón tay Mạnh Thiểu Du rồi giữ lấy tay cậu, anh khẽ khàng lên tiếng: "Ừ."
Tửu lượng của Mạnh Thiểu Du không tốt, chỉ vài ly rượu trong bữa cơm mà đã khiến cậu say khướt.
Mạnh Thiểu Du thả lỏng người rồi dựa vào Dư Giang Hòa, cậu rúc vào lòng anh như một bé thú cưng, sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng cọ vào cổ Dư Giang Hòa, rồi cứ thế đi thẳng vào trái tim anh.
Mạnh Thiểu Du rất ít khi thất lễ, song chất cồn lại khiến đầu óc cậu trở nên mụ mị, không gian khép kín khiến gương mặt cậu phớt hồng.
Từ nhỏ cậu đã biết mình bị người thân vứt bỏ, vốn thông minh từ bé nên cậu cũng từ bỏ khát vọng này, chỉ giấu chặt trong lòng vậy thôi.
Nhưng dù có cố giấu đến thế nào, cuối cùng thì cậu vẫn ôm một tia hi vọng.
Lúc này có chút rượu trong người, nỗi khát khao mà cậu cố gắng quên đi lại cuồn cuộn trỗi dậy.
Những nuối tiếc, những bất hạnh khi xưa nay đã được vỗ về.
Dư Giang Hòa xoa đầu cậu, có lẽ nhóc đạo trưởng rất vui, trong mắt cậu nổi lên một cơn sóng lăn tăn.
Anh bèn cúi đầu âu yếm làn môi cậu, ôm cậu vào lòng rồi nói: "Anh cũng là người nhà của em."
- -
Ngày hôm sau, Mạnh Thiểu Du bị một tiếng động ồn ào đánh thức.
Cậu nằm trên giường ngẫm lại một lát, bỗng nhớ ra việc mình say rượu rồi được Dư Giang Hòa ôm về dỗ ngủ.
Nhớ đến đây, Mạnh Thiểu Du không kìm được mà đỏ bừng hai tai, mãi sau cậu mới để ý đến tiếng động dưới lầu.
Cậu rất quen thuộc với giọng nói này, đó chính là Trương An Sinh.
"Cậu điên rồi à? Rõ ràng bây giờ đang là thời điểm quan trọng của cậu!...!Hơn nữa chuyện này cũng không phải chuyện gì gấp...!Làm bất cứ lúc nào cũng được mà!"
Mặc cho đối phương có sốt ruột thế nào, Dư Giang Hòa vẫn thong thả nói: "Tôi đã quyết định rồi."
Mạnh Thiểu Du vừa xuống lầu thì đã trông thấy cảnh tượng này.
Trương An Sinh vừa quay đầu thì nhìn thấy cậu, ông ra hiệu cho cậu rồi nói: "Thiểu Du, cháu khuyên cậu ta đi.
Cậu ta đòi tránh bóng khỏi showbiz kìa!"
Bây giờ Dư Giang Hòa ba lăm, đây đúng là thời điểm quan trọng của sự nghiệp, bảo sao Trương An Sinh lại nôn nóng như vậy.
Dư Giang Hòa lại nói: "Việc chuyển sang làm đạo diễn cũng không xung đột với việc đóng phim.
Cho dù không tránh bóng bây giờ thì về sau cũng phải tránh bóng thôi."
Chỉ là từ giờ trở đi anh sẽ bớt đóng phim lại mà thôi.
Huống chi sự tồn tại của Dư Giang Hòa cũng sẽ ảnh hưởng đến sức phát huy của lứa diễn viên mới, nếu để lâu sẽ gây ra bất mãn.
Chi bằng anh nhường bước tại đây, coi như là vì sự phát triển của giới giải trí.
Về việc này, Trương An Sinh kiểu: "..."
Dư Giang Hòa có gia cảnh chống lưng, thực lực cá nhân của anh cũng không tầm thường, một khi đã quyết định chuyện gì thì anh sẽ không đổi ý.
Mạnh Thiểu Du vốn được gọi đến để khuyên răn cũng nói: "Thầy Dư muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó, dù sao cũng không phạm pháp mà."
Trương An Sinh: "..."
Không! Cháu không biết gì hết!
Ông nhịn mãi, cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chú của Dư Giang Hòa,