Con quỷ nước vớt người lên xong thì định đi ngay, Mạnh Thiểu Du thấy nó không hại người mà ngược lại còn cứu người, bèn gọi ngược lại rồi hỏi: "Ngươi ở trong này bao lâu rồi, nếu muốn đầu thai thì ta có thể giúp ngươi."
Quỷ nước quay đầu lại, nó liếc cậu một cái rồi nói: "Đầu thai?"
Mạnh Thiểu Du nói mà không chút suy nghĩ: "Đúng vậy, ta có người ở phía trên!"
Tất cả các quỷ sai trong miếu Thành Hoàng đều là anh em của tui á!
Cứ tưởng con quỷ nước sẽ chấp nhận lời đề nghị của cậu, nhưng không ngờ đối phương lại nói mà không hề hấn gì: "Không cần đâu...!Hầy, nếu muốn đầu thai thì ta tự đi không được à? Ở cách vách có một đám đầu trọc đông như vậy mà!"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Cũng đúng, bên cạnh con sông này chính là chùa Long Hoa mà.
Con quỷ nước không có chấp niệm với việc đầu thai hay không đầu thai, nó cũng tính đi rồi, song ngẫm nghĩ lại thì quay đầu nói: "Có điều nếu các ngươi đốt cho ta bộ đồ, ta cũng không ghét bỏ đâu."
Dù sao thì thời gian để cúng bái trên nhân gian cũng chỉ có mấy ngày như vậy, chỉ có vào hai ngày Tiết Thanh Minh và Tết Trung Nguyên thì những con quỷ mới có thể ăn ngon hơn một chút.
Con quỷ nước cũng hơi thèm đồ cúng.
Đây thật sự không phải là việc gì khó, Mạnh Thiểu Du bèn gật gật đầu, nói: "Được rồi."
Sau đó con quỷ nước nói tên họ của mình cho cậu, Mạnh Thiểu Du ghi nhớ xong thì nó lại lặn vào trong nước.
Lúc Mạnh Thiểu Du nói chuyện với quỷ nước thì thầy Dư chăm sóc cho người bị đuối nước ở bên cạnh, điện thoại báo cảnh sát cũng chuyển thành điện thoại gọi cứu hộ.
Không lâu sau, tiếng xe cứu thương truyền đến từ trong bờ, mãi đến lúc nhân viên cứu hộ đỡ người lên trên xe rồi khởi hành đến bệnh viện thì những người khác mới lấy lại được tinh thần.
Cứu người nhanh dữ vậy??
Không phải là quá nhanh hả?
Thế nhưng sau khi xe cứu thương đi xa, đám người qua đường cũng dần dần tản đi, tiếp tục thả hoa đăng.
Hồ Tử Ngư đi dạo bên bờ sông hai vòng, ngoại trừ hàng quán ăn vặt ra thì toàn là điểm bán hoa đăng, cậu ta đi dạo một chốc thì mất hứng, đang chuẩn bị gọi Mạnh Thiểu Du để về cùng thì phát hiện ra cậu đã biến mất từ khi nào.
Hồ Tử Ngư: "???"
Lúc này Mạnh Thiểu Du đang ở trên xe cứu thương với thầy Dư, dù sao thì bọn họ cũng là người gọi điện, nên tiện thể đi theo đến bệnh viện luôn.
May mà người này chỉ hôn mê vì bị đuối nước, không có gì nghiêm trọng, sau khi đợi bệnh viện thông báo cho người nhà của anh ta xong thì bọn Mạnh Thiểu Du định ra về.
Trước khi đi, bác sĩ lại gọi ngược bọn họ, mong hai người có thể để lại số điện thoại, suy cho cùng thì cũng là bọn họ đưa người đến đây, lúc tỉnh lại chắc người ta cũng phải liên hệ hai người để nói tiếng cảm ơn.
Chắc chắn là không thể để lại số điện thoại của thầy Dư được rồi, nên Mạnh Thiểu Du bèn để lại số của mình.
Sau đó thì cậu rời khỏi bệnh viện cùng thầy Dư, lúc này sắc trời đã sập tối.
Mạnh Thiểu Du móc điện thoại ra thì thấy Hồ Tử Ngư đang gửi tin nhắn cho mình một cách điên cuồng.
Sau khi Mạnh Thiểu Du gửi vị trí của mình sang thì cậu quay đầu hỏi: "Thầy Dư, lát nữa có người đến đón anh không ạ?"
Dư Giang Hòa lắc lắc đầu, hôm nay anh đi ra ngoài cũng chỉ ôm tâm lí may mắn thôi, chưa nghĩ đến việc sẽ gặp Mạnh Thiểu Du, mà cũng không nói với những người khác.
"Vậy...!Vừa khéo là Hồ Tử Ngư đến, nếu thầy Dư không chê thì anh đi cùng nhé?"
"Được."
Vì lẽ đó, khi Hồ Tử Ngư tìm đến nơi, cậu ta đã thấy có một người đàn ông cao lớn đeo khẩu trang đứng bên cạnh Mạnh Thiểu Du, nhìn bóng người thì thấy hơi quen.
Cậu ta tò mò hỏi: "Đây là bạn cậu hả?"
Mà đợi đến khi Dư Giang Hòa lên xe rồi tháo khẩu trang xuống, cậu ta cứ thế đơ luôn.
"Thầy Dư?! Sao anh lại ở đây?!" Suýt chút nữa là Hồ Tử Ngư đã không cầm nổi tay lái, Dư Giang Hòa ngồi cùng Mạnh Thiểu Du ở ghế sau, Mạnh Thiểu Du thấy vậy thì lên tiếng: "Thầy Dư đến xem hoa đăng, bọn tớ tình cờ gặp nhau, cậu lái xe cẩn thận coi!"
Trong lòng Hồ Tử Ngư là mười vạn câu hỏi vì sao, nhưng Mạnh Thiểu Du đã nói vậy nên cậu ta cũng chỉ có thể quay đầu lại mà tập trung lái xe.
Đã thấy thầy Dư đi xem hoa đăng bao giờ đâu?! Nếu cuộc sống về đêm của anh đặc sắc như vậy thì anh có thể bị giới truyền thông gọi là diễn viên khó theo đuôi nhất ư?!
Hơn nữa, cái hoạt động kiểu như thả đèn sông trong Lễ Địa Tạng này, không lẽ là hoạt động gì mang tính khoa học lắm hả?!
Hồ Tử Ngư gào thét trong lòng, cậu ta không kiềm được mà nói: "Thầy Dư cũng đi chơi Lễ Địa Tạng ạ?"
Dư Giang Hòa nói: "Ừm, đi tham quan ngày hội dân tộc của Nam Thành thử xem."
Hồ Tử Ngư: "..."
Thầy Dư nói vậy làm Hồ Tử Ngư không thể phản bác, cậu ta đành đáp một cách khô khan: "Tốt quá, tốt quá..."
Sau đó thì cậu ta đưa hai người về trong bầu không khí im lặng và xấu hổ, trên đường lái xe về nhà Hồ Tử Ngư vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Mãi đến lúc nằm lên giường, cậu ta đột nhiên đấm vào nệm một cách phẫn nộ: "Móa!! Sao lại quên xin chữ kí mất rồi?!"
- -
Ngày hôm sau, Mạnh Thiểu Du nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, người ta nói là người rơi xuống nước tối hôm qua muốn gặp cậu.
Trong điện thoại, đối phương lại đề nghị gặp mặt lần nữa, Mạnh Thiểu Du bèn mua một giỏ hoa quả và một bó hoa sang.
Trong phòng bệnh, người rơi xuống nước đã tỉnh lại, chỉ là vẻ mặt còn hơi yếu ớt, sau khi thấy Mạnh Thiểu Du thì anh ta trưng ra một nụ cười tái nhợt.
Anh ta nói: "Cảm ơn cậu vì tối qua, nếu không thì tôi đã cứ thế mà chìm xuống đáy rồi."
Suy cho cùng thì người này cũng không phải do Mạnh Thiểu Du cứu, cậu đành nói: "Tôi chỉ gọi điện thoại cho cứu hộ mà thôi, sau này anh đứng ở bờ sông thì phải cẩn thận hơn."
Ai ngờ đối phương đột nhiên nói: "Quả nhiên người cứu tôi trong lòng sông không phải là cậu." Anh ta nói xong, thấy Mạnh Thiểu Du hơi sững sờ thì trưng ra vẻ mặt đắc ý, sau đó mở miệng nói: "Tuy lúc tôi rơi xuống thì mất ý thức rất nhanh, thế nhưng tôi có thể cảm nhận được người cứu tôi xuất hiện từ dưới đáy cơ, cho nên chắc chắn không phải là cậu."
Mạnh Thiểu Du không ngờ người này lại nhạy bén như thế, cậu nghĩ bụng, chi bằng nói với anh ta về sự tồn tại của con quỷ nước kia cho rồi, để anh ta báo đáp ân cứu mạng của nó.
Kết quả, người kia lại nói ngay tắp lự: "Cho nên, người cứu tôi nhất định là rồng!"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Cậu không ngờ còn có kiểu cấu tạo não như vậy, đành phải nói: "Quả thực là tôi đã nhặt được anh ở trên bờ, tôi cũng không biết người cứu anh là ai, nhưng anh nói vậy hơi quá rồi á."
Người rơi xuống nước kia nói một cách bất chấp: "Sao lại thái quá? Người ta hay nói vùng nước của Nam Thành có rồng đang sinh sống mà, lúc đó tôi muốn đi xem thử một lần...!Cậu xem, không phải là tôi được cứu rồi đấy à!"
"Cậu nói cậu cứu được tôi ở bờ sông, vậy chắc chắn cậu đã thấy được rồng rồi đúng không?" Nói xong thì anh ta nhìn về phía Mạnh Thiểu Du với ánh mắt lấp lánh.
Kinh thật, cái này gọi là đặt bẫy điều tra* ư?
(Cảnh sát thường thiết kế các tình huống để dụ dỗ tội phạm sa lưới.)
Mạnh Thiểu Du bị chân tướng này doạ sợ đến ngây người.
Sau đó cậu nhìn dáng vẻ vẫn khăng khăng một mực của đối phương, nói một cách vô tình: "Trên thế giới này làm gì có rồng, mấy tình tiết mà anh nói là lấy từ Đan Mạch hả? Nếu mà nói vậy, bước tiếp theo chắc con rồng kia sẽ hóa thành bọt biển quá."
"..."
Sau đó Mạnh Thiểu Du quay đầu gọi bác sĩ, cậu nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy anh ấy có di chứng rất lớn, bắt đầu xuất hiện ảo giác luôn rồi."
Người rơi xuống nước nói một cách phẫn nộ: "Những gì tôi nói đều là thật! Người cứu tôi chắc chắn là rồng!"
Mạnh Thiểu Du trưng ra vẻ mặt "đó xem đi" với bác sĩ, bác sĩ vừa nhìn một cái đã biết ngay là tới giai đoạn nói sảng, quả nhiên là một vấn đề rất to lớn, ông bèn bảo người ta đi làm kiểm tra.
Giữa khe hở này, Mạnh Thiểu Du bèn nhân cơ hội chạy trốn khỏi bệnh viện.
Cũng không biết tiểu quỷ kia biết được thì sẽ có cảm tưởng gì nữa.
Sau đó cậu đốt một ít quần áo cho con quỷ nước trước, nghĩ nghĩ rồi viết thêm một bức thư khen ngợi đốt gửi cho Thành Hoàng.
Nói thế nào thì cũng là làm chuyện tốt, gì thì gì âm phủ cũng phải tỏ vẻ chút xíu...
- -
"Lại xin nghỉ à? Xảy ra chuyện gì nữa? Thế người có sao không?" Mới sáng sớm đã nghe thấy tiếng đạo diễn vang lên từ cách vách, Bạch Diệu Tuyết nhíu nhíu mày, lúc đạo diễn nói "lại" thì cô hơi ngờ ngợ.
Trong đoàn làm phim hiện tại của Bạch Diệu Tuyết, không biết vì sao mà lúc nào nam diễn viên chính cũng xảy ra sự cố.
Lần nào cũng gặp tai nạn nhỏ hoặc bị bệnh nhẹ, nhưng lại cố tình không thể quay phim được.
Nếu là một vai phụ thì không có vấn đề gì, thế nhưng đây lại là nam diễn viên chính, đoàn làm phim không thể dừng lại để chờ anh ta được, việc quay phim bị hoãn lại đã làm chậm trễ không ít thời gian.
Quả nhiên, một lát sau đạo diễn đến đây nói: "Mấy cảnh của nam nữ chính đẩy về sau một chút, hôm nay quay cảnh khác vậy."
Không may là Bạch Diệu Tuyết lại là nữ chính nọ, cô nghe nói như thế thì trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng tâm trạng chắc chắn không được thoải mái rồi.
Lần nào cũng như vậy, rất lãng phí thời gian của cô.
Nhưng Bạch Diệu Tuyết lại không thể nói gì được, suy cho cùng thì người ta nhập viện mà, nếu oán giận hai câu mà bị truyền ra ngoài thì cô lại thành một ả chanh chua mất.
Nghĩ đến đây Bạch Diệu Tuyết lại càng cảm thấy khó chịu.
Thật ra không chỉ Bạch Diệu Tuyết, mà ngay cả người sản xuất và đạo diễn cũng cảm thấy bực dọc.
Quay phim là một hoạt động đốt tiền, nghỉ một ngày chính là đốt tiền một ngày, nguồn vốn không thể chịu nổi việc chuyện này cứ lặp đi lặp lại.
Hơn hết là bọn họ muốn dùng bộ phim này để đuổi kịp suất chiếu Tết, bây giờ thời gian quay phim đã lấn sang phân đoạn biên tập ở phía sau, thời gian xét duyệt lại càng eo hẹp hơn.
Đạo diễn suy nghĩ đến mức muốn trọc cả đầu.
Người trong đoàn phim cũng buồn bực, bởi vì nam chính cũng đâu phải bông hoa nhỏ yếu ớt gì đâu, mà trái lại anh ta còn là một người đàn ông vô cùng mạnh mẽ nữa, việc gặp chuyện không may chỉ mới phát sinh sau khi vào đoàn phim mà thôi.
Lúc nhóm diễn viên ăn cơm cũng không kiềm được mà nói thầm: "Ngày nào nam chính cũng gặp chuyện không may, chắc là lúc quay đoàn phim chưa tế thần nhỉ?"
Khi quay phim phải tế thần có thể được xem như là một luật lệ từ xưa, phần lớn ê-kíp trong giới giải trí đều tế thần cả, cũng không ai biết có tác dụng gì hay không, nhưng chỉ cần quay phim mà gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì đúng là không có tế thần rồi.
Cũng có rất nhiều đạo diễn đổ lí do mà phim thất bại lên việc tế thần để giữ thể diện cho mình.
Lời này rơi vào tai phó đạo diễn, đối phương cân nhắc một lúc, hình như cũng hợp lí.
Phó đạo diễn bèn chạy đến hỏi đạo diễn: "Có phải lúc chúng ta tế thần đã xảy ra sự cố gì không? Hay là tìm một người chuyên nghiệp đến hỏi thử?"
Đạo diễn vừa nghe vậy thì nói một cách phẫn nộ: "Làm gì có chuyện xảy ra sự cố! Tôi là một người mê tín vậy mà—!"
Phó đạo diễn: "..."
Rồi rồi rồi, không phải vấn đề tế thần thì thôi, ông gấp cái gì chứ?
Thế nhưng đạo diễn vẫn nghe lọt được lời đề nghị này, dù sao thì tình huống của nam chính quả thật hơi bị kì quái, ông bèn ngẫm nghĩ xem có nên mời một đại sư chuyên nghiệp đến không.
Mỗi một khoản phí của đoàn phim đều phải được tính toán một cách kĩ càng, cho nên đạo diễn còn phải thảo luận về vấn đề này với nhà sản xuất, đồng thời cũng là nhà đầu tư của bộ phim.
Trùng hợp thay, nhà sản xuất này lại chính là anh họ của Hồ Tử Ngư.
Nghe đạo diễn nói vậy, anh ta hơi đăm chiêu rồi bảo: "Đúng lúc tôi có quen biết với một vị đại sư, để tôi mời cậu ấy xem sao."
Đương nhiên là đạo diễn không có ý kiến gì.
Mà vị đại sư trong miệng nhà sản xuất, tất nhiên chính là người đã cứu anh lúc trước, hơn nữa còn thêm WeChat và giữ mối quan hệ like qua like lại với nhau – Mạnh Thiểu Du.
Có không ít người biết chuyện đạo diễn mời đại sư, dù sao thì cũng chẳng giấu được.
Chẳng qua cũng không sao, giới giải trí cũng có phải nơi để bàn luận về khoa học đâu, mức độ tiếp nhận của mọi người đều khá tốt.
Cũng có diễn viên ngỏ ý là đạo diễn nên làm vậy từ lâu rồi.
Bạch Diệu Tuyết cũng biết chuyện này, thế nhưng đến lúc nhìn thấy mặt Mạnh Thiểu Du, cô vẫn không kìm lòng được mà: "..."
Cô quay đầu sang hỏi trợ lí: "Tại sao cậu ấy lại ở đây?"
"Đây là đại sư mà chúng ta mời đến ạ, nghe nói là do nhà sản xuất tìm ra đó, trông cũng có bản lĩnh phết." Trợ lí giải thích, sau khi thấy vẻ mặt hết sức vi diệu của Bạch Diệu Tuyết, cô nói: "Đại sư này nhìn qua có vẻ không giống đại sư lắm thì phải."
Trong lòng Bạch Diệu Tuyết cười ha hả, cô nghĩ thầm, quả thật là không giống đại sư mà giống diễn viên thì có!*
(Tức là Du Du diễn sâu quá nên không ai biết cậu ấy là đạo sĩ.)
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy đau khổ cho bản thân – người đã ngu ngốc xem Mạnh Thiểu Du như một trợ lí bình thường.
Mạnh Thiểu Du cũng nhớ rõ Bạch Diệu Tuyết, cậu còn mỉm cười hỏi thăm cô, cậu cũng không biết rằng bản thân đã biến thành một diễn viên đỉnh của chóp trong lòng cô...
Nam chính gặp chuyện không may của đoàn phim tên là Du Hạo Sơ, tuy anh ta không có nhiều người hâm mộ lắm, nhưng lại là một diễn viên có danh tiếng tốt trong giới, rất nghiêm túc quay phim mà không hề thủ