Tuy biết trong dòng sông này có quỷ nước cứu người, nhưng Mạnh Thiểu Du không ngờ bọn chúng đã phát triển thành một đội luôn rồi.
Cậu không khỏi sững sờ ngay tại chỗ.
Đa số quỷ nước là những người chết vẫn còn mang theo chấp niệm hoặc là người chết oan, nên họ thường bị nhốt ở nơi mình bỏ mạng mà không được hướng sinh*.
Do đó mới có cách nói quỷ nước thường hay tìm thế thân.
(Hướng sinh: Rũ bỏ kiếp trước để đến với kiếp sau.)
Thế nhưng tình huống bây giờ là sao đây?
Sau khi con quỷ nước cầm đầu nói xong, những con quỷ nước khác cũng ồn ào hẳn lên.
"Đúng, đúng, bọn ta là Đội Số 2, cậu đừng có nhớ lầm nha! Nhớ viết thư khen ngợi gửi cho Thành Hoàng đó!"
"Tất nhiên nếu có cả đồ cúng nữa thì càng tốt..."
Quỷ nước cứu người làm chuyện tốt, mấy yêu cầu này cũng không quá đáng nên Mạnh Thiểu Du đáp ứng luôn.
Sau đó cậu lại thấy rất nhiều quỷ nước đưa người bị rơi xuống nước đến bờ sông.
Song những con quỷ này không dạn dĩ như Đội Số 2, cứu người xong chúng cũng không lại gần mà lặng lẽ lẻn vào trong nước.
Từ lúc bị cơn lốc thổi đi đến khi được cứu, chẳng qua cũng chỉ trong cái chớp mắt như vậy thôi.
Sau khi bọn Mạnh Thiểu Du trở về bờ sông thì không thấy cơn gió quái lạ đâu nữa, mặt nước dần êm dịu trở lại.
Mạnh Thiểu Du nhìn mặt sông tĩnh lặng, du thuyền đã bị hất đi, chỉ còn sót lại vài bộ phận trôi trên sông.
Cậu chợt nhớ đến người mặc đồ đen mình đã nhìn thấy ở bờ bên kia trước khi rơi xuống nước, nhưng lúc bấy giờ ở phía đối diện đã không còn bóng dáng nọ, chỉ còn những người qua đường nhìn thấy cơn sóng gió đột ngột này, đang tổ chức tìm kiếm và cứu hộ.
Tiếng người truyền đến từ bờ bên kia, người và quỷ không chung đường, đám quỷ nước nghe thấy tiếng động thì ngay lập tức nấp xuống chân cầu, trước khi đi chúng còn nói với Mạnh Thiểu Du: "Bạn cậu có hơi nguy hiểm, nếu bọn ta không đến là anh ta đã bị lôi đi rồi!"
Thầy Dư bị cuốn vào trong nước xong thì rơi vào hôn mê.
Đám quỷ nước tiếp xúc gần với Dư Giang Hòa lúc anh ngất đi, nhớ lại tình huống lúc đó, ngoại trừ những con quỷ nước vây quanh người Dư Giang Hòa thì còn có những thứ khác nữa.
Mạnh Thiểu Du không phải người thường, xuất phát từ lòng tốt nên đám quỷ nước này mới nhắc nhở một câu.
Mạnh Thiểu Du nhớ kĩ trong lòng, mặt khác thì cậu đưa thầy Dư đang bất tỉnh đến bệnh viện.
Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, còn cả tên mặc đồ đen trên bờ sông, Mạnh Thiểu Du cũng không nghĩ đây là một sự trùng hợp.
Lúc ở trong bệnh viện, cậu dứt khoát đốt bùa gọi Lão Triệu đến.
Lần này Lão Triệu đến rất trễ.
Lúc vào trên người hắn còn ướt sũng, trên mặt là vẻ buồn rầu hiếm có.
Khi nhìn thấy Mạnh Thiểu Du, hắn cũng chỉ thở dài.
Mạnh Thiểu Du thấy vậy thì hỏi trước: "Sao thế?"
Sau khi Lão Triệu tiến vào thì hắn ngồi bệt xuống một bên như một con cá muối, liếc mắt một cái rồi nói: "Có người gây chuyện ở sông Âm Dương của chùa Long Hoa, du khách rơi xuống sông cứ như sủi cảo vậy, có mấy người cứ thế ngỏm luôn, đám âm sai đang bận rộn lắm!"
Cũng không phải ai cũng có may mắn được cứu lên, dưới đáy sông Âm Dương chính là sông Vong Xuyên, chỉ cần không cẩn thận mà bị cuốn vào thì đành phải trở thành người âm phủ.
Bản thân Mạnh Thiểu Du cũng ở hiện trường, mà bọn Lão Triệu thấy bất thường nên mới chạy đến, trên đường hắn còn gặp phải mấy tên ngăn cản âm sai phá án nữa.
Phía âm sai đã bận rộn rồi, vậy mà còn có người thừa nước đục thả câu mà gây chuyện nữa chứ!
Mạnh Thiểu Du vừa nghe đã biết đây là cùng một việc với sự kiện mà cậu gặp phải.
Nói đến đây, Mạnh Thiểu Du không khỏi nhớ đến tên mặc đồ đen cậu đã nhìn thấy trên bờ sông lúc đó.
Cậu bèn nói chuyện này với Lão Triệu.
"Làm dấy lên sóng gió từ bờ sông à, vậy chắc chắn hắn đã có sự chuẩn bị trước, quả thực cái tên mặc đồ đen đó rất khả nghi." Lão Triệu nghe vậy thì bảo, "Có một số người trà trộn vào Nam Thành để làm mưa làm gió, chắc chắn âm phủ không mặc kệ đâu, sẽ tiếp tục điều tra thôi."
Lão Triệu đã nói về chuyện có người trà trộn vào Nam Thành với ý đồ xấu không chỉ một lần, nhưng Mạnh Thiểu Du không ngờ những tên này vẫn chưa bị trừng trị, xem ra là bọn chúng trốn rất kĩ...
"Nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến thầy Dư đâu!" Mạnh Thiểu Du không kìm lòng được mà nói.
Thoạt nhìn cơn lốc lúc nãy cũng không phải là vô tình, nếu không có đội cứu hộ quỷ nước thì bây giờ thầy Dư đã sống chết khó đoán rồi.
Nói đến việc này, Lão Triệu nhìn Dư Giang Hòa trên giường bệnh rồi bảo: "Việc này mà còn phải đắn đo à? Mệnh cách cậu ta tốt, cả đời suôn sẻ, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, sinh mệnh như vậy mà không khiến kẻ khác nhăm nhe à?"
Lão Triệu nghĩ nghĩ rồi nói: "Ta còn đang định nói, cậu ta có thể lớn lên bình an như vậy, không gặp phải mấy chuyện quái dị thì mới lạ lùng á!"
Nói thì nói vậy...
"Nam Thành bây giờ có đủ loại người, việc xảy ra hôm nay cũng chỉ là khởi đầu mà thôi." Lão Triệu bổ sung.
Có một thì sẽ có hai, chỉ cần mệnh cách của Dư Giang Hòa vẫn còn đó và Nam Thành vẫn chưa yên ổn lại, chuyện hôm nay sẽ còn tái diễn.
"Những tên này có ý định xấu xa, chúng suốt ngày đi canh me nhà người khác, bộ kiếp trước là chuột hay gì?!" Mạnh Thiểu Du biết Lão Triệu nói không sai, nhưng nghĩ đến chuyện như vậy thì cậu vẫn không khỏi tức giận.
Con đường của huyền môn ấy, không phải ai tu hành thì cũng sẽ đi lên lối rẽ ngay thẳng.
Sau khi học xong, có một số người có mưu kế ác độc sẽ không thể tuân thủ nghiêm ngặt với ý muốn lúc đầu, họ dùng kĩ xảo mà mình học được để lừa đảo, làm ra những việc khiến người khác coi thường.
Giống như thế này, việc thèm khát mệnh cách của người khác, muốn đánh cắp số mệnh của họ để đối trắng thay đen cũng thuộc loại chuyện hèn hạ nhất.
Trong lúc nói chuyện, Mạnh Thiểu Du chú ý đến thầy Dư đang nằm im bỗng phát ra tiếng động, cậu bước đến xem xét, ngay sau đó thì Dư Giang Hòa mở mắt.
Mạnh Thiểu Du thấy vậy thì lo lắng hỏi: "Thầy Dư, anh không sao chứ?"
Dư Giang Hòa dần tỉnh táo lại, anh ngồi dậy khỏi giường bệnh.
Lão Triệu thấy vậy thì cũng bay đến, hắn nhìn dáng vẻ lo âu của Mạnh Thiểu Du, không kìm lòng được mà tấm tắc bảo: "Từ bao giờ mà đạo trưởng Tiểu Mạnh quan tâm đến người khác quá vậy?"
Nói xong thì hắn lại vờ vịt mà thở dài: "Cũng đúng, một người chết như ta, sao có thể so được với một người còn sống sờ sờ chứ?"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Cậu đã quen với sự tưng tửng của Lão Triệu, nên tự nhủ trong lòng một câu đừng tức giận.
Thế mà Dư Giang Hòa lại phóng ánh mắt lên người Lão Triệu, giọng điệu lạnh lùng: "Anh là ai?"
Anh cất lời một cách bất ngờ khiến không ai kịp đề phòng, Mạnh Thiểu Du và Lão Triệu đều sửng sốt.
Lão Triệu ngơ ngác, nói: "Cậu thấy được ta à?"
"Chẳng lẽ tôi không nên nhìn thấy anh?" Dư Giang Hòa hỏi lại.
Sau đó thấy phản ứng của Lão Triệu và Mạnh Thiểu Du, anh nhướng mày hỏi: "Anh là quỷ à?"
Anh nhìn về phía Mạnh Thiểu Du, hỏi một cách mờ mịt: "Cậu lại dùng bùa mở mắt âm dương với tôi à?"
Mạnh Thiểu Du phản ứng lại, cậu vội vàng lắc đầu nói: "Sau khi anh rơi xuống nước thì chúng ta đến bệnh viện thôi ạ.
Hơn nữa không có việc gì thì mở mắt âm dương làm chi? Lão Triệu có gì đẹp đâu!"
Lão Triệu không kịp đề phòng, tự dưng bị đạp một cước: "???"
Nói đi thì phải nói lại.
Nếu không mở mắt âm dương, vậy tức là Dư Giang Hòa có thể tự mình nhìn thấy quỷ.
Mạnh Thiểu Du cũng chưa gặp phải trường hợp như vậy bao giờ.
Người có thể nhìn thấy quỷ, chỉ có hai trường hợp chủ yếu là bẩm sinh hoặc là sau khi lớn lên.
Bẩm sinh chính là mắt âm dương mà người ta thường nói, hễ là người tu đạo thì phần lớn đều có mắt âm dương bẩm sinh.
Suy cho cùng thì người tu đạo cần phải đạt được ba mối liên kết giữa trời đất và con người, trên thì thông suốt thần linh, dưới thì thông suốt âm phủ, như vậy mới được xem là nhập môn.
Mà cũng có người bẩm sinh không nhìn thấy, thế nhưng lại đi vào con đường tu đạo, sử dụng các phương pháp có được để bù đắp những khiếm khuyết bẩm sinh.
Như lá bùa mở mắt mà Mạnh Thiểu Du cho Dư Giang Hòa lúc trước cũng là một loại, dân gian cũng có cách nói khác, ví dụ như dùng nước mắt trâu bôi lên mắt là có thể nhìn thấy quỷ vân vân...
Nhưng chưa bao giờ có loại như Dư Giang Hòa, trường hợp mà một người bình thường bỗng dưng có được mắt âm dương.
Lão Triệu cũng chưa thấy bao giờ, hắn sờ sờ cằm, suy đoán: "Có thể là nước sông Âm Dương không sạch, bị nhiễm rồi."
Mạnh Thiểu Du: "..."
Thật ra Dư Giang Hòa tiếp nhận việc này khá là tốt, Lão Triệu cũng khoát tay áo rồi nói: "Cũng chỉ là khai nhãn thôi mà, cậu ta cũng đâu có ăn cơm âm phủ, lúc bình thường nhớ cẩn thận là được rồi."
Lão Triệu cười hì hì, nói: "Hơn nữa, không phải sếp của cậu là người theo chủ nghĩa duy vật có tiếng hả.
Người ta có tin ai chứ cũng sẽ không tin cậu ta nhìn thấy quỷ đâu!"
Cũng đúng.
Trừ khi là ác quỷ hung hăng, chứ thật ra quỷ thường cũng không khác người bình thường cho lắm.
Cho dù Dư Giang Hòa có nhìn thấy quỷ cũng không sao, suy cho cùng thì anh cũng vẫn sẽ bơ đẹp bọn chúng thôi...
Lão Triệu lại hỏi Mạnh Thiểu Du hai câu về tên mặc đồ đen mà cậu đã thấy.
Khi thấy hai người không sao nữa thì hắn bèn xoay người rời khỏi phòng bệnh, để lại Mạnh Thiểu Du và thầy Dư ở cùng nhau.
Đêm Trung Thu mà lại gặp phải chuyện phiền lòng như vậy, Mạnh Thiểu Du cảm thấy mất hết cả hứng, dù sao thì hiếm lắm cậu mới đi ra ngoài chơi một lần mà.
Im lặng trong chốc lát, cậu mở miệng.
"Có lỗi quá..."
"Hôm nay có lỗi quá..."
Hai người nói xong đều sửng sốt, Dư Giang Hòa buông rèm mi, trầm giọng nói: "Có lỗi quá, lần này đi du thuyền lại không vui." Chính anh là người đề nghị đi du thuyền đêm Trung Thu, kết quả là cả hai người đều ướt sũng.
Mạnh Thiểu Du nghe vậy thì không kiềm được mà nở nụ cười, cậu thấy thầy Dư nghiêm túc nhận lỗi thì nói: "Thầy Dư, anh có lỗi gì đâu ạ? Chuyện này cũng đâu phải do anh kéo đến đâu..."
Không đúng, nếu thật sự muốn suy xét một cách nghiêm túc thì chuyện này là do thầy Dư kéo đến thật.
Không phải chuyện này nhằm về phía thầy Dư đó sao?
Thế nhưng nói đến đây, Mạnh Thiểu Du lại nghiêm túc bảo: "Lão Triệu nói gần đây Nam Thành không yên ổn, thầy Dư rất dễ bị theo dõi đó!"
Dư Giang Hòa không nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện lúc nãy của bọn họ, nên Mạnh Thiểu Du bèn thuật lại lời nói của Lão Triệu lần nữa, cậu hơi lo lắng nói: "Trong khoảng thời gian này, anh phải cẩn thận một chút mới được.
Lúc ra ngoài một thân một mình thì phải bảo vệ bản thân cho kĩ vào, kiểu như mời đại sư về bảo vệ vân vân."
Mạnh Thiểu Du vừa nói vậy, Dư Giang Hòa đã nhìn về phía cậu, mở lời: "Vậy tôi có thể mời cậu trở về bên cạnh tôi không?"
Dư Giang Hòa chậm rãi nói ra lí do của mình: "Cậu nói tôi sẽ gặp nguy hiểm, thế nhưng đột nhiên mời đạo sĩ đến cũng không phải cách, trái lại còn có thể rút dây động rừng nữa."
Nhưng Mạnh Thiểu Du thì không giống vậy, cậu là đạo trưởng được nuôi thả đầu tiên của Nam Thành, chưa từng lộ mặt ở trong đạo quán, ai không quen cậu thì không thể nào biết được cậu là một đạo sĩ!
Nói vậy, Mạnh Thiểu Du quả thực là sự lựa chọn tối ưu của Dư Giang Hòa.
Thầy Dư nói xong thì nhìn về phía đạo trưởng Tiểu Mạnh, anh lại nghiêm túc bảo: "Phí lên sàn được tính dựa theo cao nhân của miếu Đông Nhạc.
Đạo trưởng Mạnh, ngài thấy thế nào?"
Cao nhân của miếu Đông Nhạc á, một lần lên sàn phải ít nhất một triệu lận đó...
Mạnh Thiểu Du bị sốc trước sự giàu có mới lộ ra của thầy Dư.
Lại thấy biểu tình của thầy Dư rất nghiêm túc, cũng không giống nói giỡn, dù rằng tiếng đạo trưởng Mạnh ở đoạn cuối hơi có ý trêu chọc...
Có ai kiếm tiền mà ngại nhiều chớ!
Mà tiền thầy Dư đưa lại nhiều khỏi phải bàn nữa, lúc bấy giờ Mạnh Thiểu Du nói mà không chút do dự: "Không thành vấn đề!"
Sau đó Dư Giang Hòa cười cười, anh vươn tay ra bắt tay với Mạnh Thiểu Du một lúc, nửa vui đùa mà nói một cách khách sáo: "Vậy về sau làm phiền đạo trưởng Tiểu Mạnh nhé."
Nghe thầy Dư đột nhiên gọi một tiếng như vậy, tai Mạnh Thiểu Du không khỏi đỏ lên một chút.
Người khác nói thì không sao, nhưng sao đến miệng thầy Dư lại cảm thấy xưng hô này cứ lúng túng kiểu gì vậy nhỉ.
- -
Trương An Sinh thật sự không hiểu, Mạnh Thiểu Du mới đi có bao nhiêu lâu đâu, mà trong nháy mắt cậu đã về lại rồi!
Chẳng qua lần này Mạnh Thiểu Du không đến thông qua hợp đồng tuyển dụng của công ty, mà là do chính Dư Giang Hòa đặt bút kí, tiền lương cũng được phát bằng tài khoản của anh.
Trương An Sinh cảm thấy hơi kì quặc, ông còn chạy đến hỏi Mạnh Thiểu Du nhân lúc Dư Giang Hòa không chú ý: "Đại sư Mạnh à, không phải cậu chuẩn bị rửa tay gác kiếm đó chứ?"
"Cậu muốn hoàn tục* hả!?!"
(Hoàn tục: Người tu đạo trở về làm người bình thường.)
Mạnh Thiểu Du: "..."
Lối suy nghĩ của Trương An Sinh cũng không sai, thế nhưng nếu Mạnh Thiểu Du bảo rằng cậu quay về để bảo vệ cho Dư Giang Hòa, thì dựa vào tính cách như một bà mẹ già của Trương An Sinh, chắc chắn ông sẽ không khỏi lo lắng, do đó cậu chỉ nói đơn giản: "Không ạ...!Với lại, cháu tu tại gia mà, đâu có chuyện hoàn tục hay không chứ."
Trương An Sinh không rõ lắm, ông còn tưởng khi xuất gia thì tất cả các đạo sĩ đều cấm dục.
Thế nhưng trên thực tế, trong đạo giáo chỉ có giáo Toàn Chân là cấm dục một cách nghiêm khắc, còn đạo sĩ của những phái còn lại thì có thể cưới vợ sinh con, để râu hoặc cạo tóc.
Mà tu hành tại gia còn dễ hiểu hơn, tức là đạo sĩ tu hành ở nhà.
Nếu đã được sinh ra ở