Cảnh tượng lúc bấy giờ hơi bị xấu hổ, vốn là con rắn đen đang đu trên cột vẫn còn thảnh thơi mà uốn éo thân mình.
Vậy mà sau khi nhìn thấy hai người Mạnh Thiểu Du, cả thân rắn cứng đờ luôn.
Mạnh Thiểu Du và nó bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự lúng túng trong mắt đối phương.
Nhưng điểm khác biệt giữa hai người là con rắn đen kia thật sự muốn tìm cái lỗ nào đó để chui vào!
Liễu tiên đang đu trên cột rồng muốn qua đời ngay tại chỗ.
Là một tiên gia đã đắc đạo, sao lại để hắn gặp phải chuyện nhục nhã như vậy chớ!!
Con rắn đen tuyệt vọng nhắm tịt mắt lại, mong rằng hai người trước mặt không nhận ra hắn.
Mạnh Thiểu Du chỉ thấy con rắn đen này trông hơi quen quen, nhìn kĩ vào lớp vảy trên thân rắn thì cảm giác quen thuộc lại càng rõ rệt hơn!
Cậu chưa kịp mở miệng thì Dư Giang Hòa đã nói luôn: "Đây chính là cái vị đã tặng em da rắn lột đó à?"
Vừa dứt lời, con rắn đen trước mặt họ đã phát ra tiếng kêu rên đau khổ, thân rắn của nó vặn vẹo, cái đuôi to khỏe đập phành phạch xuống mặt đất, đập đến mức nền đá sắp nứt ra luôn.
"A a a!!!"
Liễu tiên đau đớn nói: "Bọn cậu giả vờ như không nhận ra ta không được hả?!"
Mạnh Thiểu Du hoảng hốt, sau đó mới bảo: "Ban đầu tôi chỉ mới nghi ngờ thôi, nào ngờ lại là anh thật."
Trong mắt con người thì hầu hết động vật đều có nhiều hơn một loài, lúc đầu Mạnh Thiểu Du cũng chỉ ngờ ngợ mà thôi, ai ngờ vị liễu tiên này tự lật tẩy mình luôn...
Ủa?!!
Liễu tiên không nghĩ đến điều này, cả thân xà chết trân!
Mạnh Thiểu Du thấy đầu con rắn dần dần gục xuống, thân rắn vòng quanh cây cột rồng không hề rục rịch, hệt như chết cứng vậy.
Mạnh Thiểu Du và Dư Giang Hòa liếc nhau, cũng có hơi khó xử.
Cậu bước lại nhìn con rắn đen, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Anh...!Không sao chứ?"
Con rắn đen vẫn không động đậy gì sất.
Hai người dòm một lúc lâu, cứ như nghĩ đến điều gì, con rắn đen đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu hung ác nói: "Không ai trong các cậu được phép nói chuyện này ra ngoài! Nếu có người thứ tư biết thì ta sẽ giết các cậu đó!"
Mạnh Thiểu Du nghĩ bụng, có ai rảnh mà đi hóng hớt chuyện của ông chứ, vậy nên cậu bèn gật đầu, cam đoan sẽ không nói chuyện này với ai khác.
Liễu tiên kia lại nhìn về phía Dư Giang Hòa, anh cũng gật đầu theo.
Được bảo đảm thì liễu tiên mới nhẹ nhàng thở ra, nó trượt xuống khỏi cây cột rồi biến thành dáng vẻ mà Mạnh Thiểu Du từng thấy, đứng trước mặt bọn họ.
Dù sao thì việc này đúng là gượng gạo, vậy nên câu đầu tiên mà liễu tiên nói khi xuống dưới là: "Các cậu không được gạt ta!!"
Hai người Mạnh Thiểu Du phải hứa mãi thì sắc mặt của liễu tiên nọ mới dần dịu xuống.
Sau đó Mạnh Thiểu Du hỏi: "Vậy nên đống truyền thuyết dạo gần đây về tiếng động mà tài xế nghe thấy vào ban đêm là do anh phát ra à?"
Suy cho cùng thì chuyện xấu hổ nhất cũng bị bắt gặp rồi, vậy nên da mặt liễu tiên cũng dày hẳn lên.
Chuyện này cũng không khó nói nên hắn bèn thừa nhận một cách hào phóng: "Đúng, là ta hết đó!"
Mạnh Thiểu Du căng khóe miệng, hỏi: "Sao anh lại làm thế?"
Anh sắp thành truyền thuyết đô thị mới nhất của Nam Thành rồi đó biết không!!
Liễu tiên nhìn cậu một cách kì quái: "Có lí do gì đâu? Chẳng lẽ cậu không muốn thử cảm giác này hả!"
Hắn ta nhìn vào cột rồng rồi trưng ra vẻ mặt si mê, khiến Mạnh Thiểu Du phải nghẹn cả họng.
Cậu nghĩ bụng cảm giác này là cảm giác gì chứ, tui hỏng hiểu gì hết trơn.
Thân là loài rắn, mục tiêu tu hành cao cả nhất của liễu tiên đó là hóa rồng.
Đối với liễu môn thì loài rồng giống như cà rốt treo trước miệng thỏ vậy, ngay cả cách tu hành của bọn họ cũng y hệt loài rồng, đó là việc xin chữ người qua đường.
Nếu liễu môn tu luyện thành công thì họ sẽ tìm đến người có duyên để xin chữ, điều này giống hệt với phương thức tu hành của hoàng môn, nhưng chỉ khác là khi hoàng môn xin chữ thì sẽ hỏi: "Ta có giống người không?", còn liễu môn thì sẽ hỏi: "Ngươi thấy ta giống rồng không?".
Chỉ cần người đó trả lời là giống thì họ sẽ đắc đạo.
Vì lẽ đó mà cả tộc liễu môn đều vô cùng yêu thích rồng, chỉ cần thứ gì đó có dính dáng đến rồng là sẽ lừa được liễu môn đến, huống chi bản thân cây cột rồng này còn có long khí.
Liễu tiên sờ sờ cây cột, chỉ tiếc là không thể dính chặt lên trên đó mà thôi...!Mà hắn cũng đã làm vậy rồi.
Về việc này, liễu tiên còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng mà nói: "Ta đây đang giúp đỡ mà!"
Con rồng trên cột đã biến mất, vậy nên trận phong thủy được thiết kế ở mảnh đất này cũng đã bị phá hủy.
Qua thời gian, nơi này nhất định sẽ có tai nạn xe cộ xảy ra liên tục, mạng người cũng sẽ mất mát liên tục.
Tuy liễu môn không phải là rồng thật, nhưng tốt xấu gì thì hắn cũng là tiên gia số một số hai ở Nam Thành.
Có hắn ở đây, dù những yêu tà đang ngủ đông muốn trồi lên thì cũng phải suy xét lại xem mình có đủ tư cách hay không.
Nói thì nói vậy, nhưng Mạnh Thiểu Du nhìn thoáng qua liễu tiên, cậu nghĩ thầm cái tên này làm vậy cũng chỉ vì muốn thử cảm giác được làm con rồng trên cây cột mà thôi...
Nếu đã gặp được vị liễu tiên này, Mạnh Thiểu Du cũng hỏi luôn: "Vậy con rồng trên cột đã đi đâu rồi?"
Điều này cũng không dễ trả lời.
Bố cục phong thủy ở nơi này đã được thiết lập nhiều năm, thiết lập ở trên cầu vượt mang ý nghĩa xe đến xe đi như dòng nước chảy.
Loài rồng vốn là chúa tể của nước, vậy nên bố cục phong thủy cũng phải chuyển động không ngừng.
Ai ngờ những vụ tai nạn quy mô lớn lại đột ngột phát sinh cùng một lúc.
Liễu tiên ngẫm lại về vụ tai nạn ngày hôm đó, vì là động vật nên tiên gia nhạy cảm hơn các tu sĩ bình thường.
Lúc xảy ra tai nạn, liễu tiên có thể cảm nhận rõ ràng rằng "khí" của nơi này đã bị cắt đứt, có một khoảng thời gian nó đã lâm vào cảnh giới của một khoảng không mờ mịt.
Sau đó thì tin con rồng biến mất được lan truyền.
Vì dạo gần đây có rất nhiều chuyện bất trắc xảy ra trên cầu vượt, lại còn tập trung vào buổi tối, vì vậy nên kha khá tài xế đều chọn cách đi đường vòng.
Cầu vượt tối nay không có một chiếc xe nào, mọi thứ yên ắng đến đáng sợ, trên cầu chỉ có các linh hồn mới chết còn lảng vảng, ánh mắt trông vào thế giới âm phủ vô cùng mờ mịt.
Mạnh Thiểu Du đi đến trước cây cột, cột rồng mất đi rồng thì chẳng khác nào một khối ngọc mất đi ánh hào quang.
Nó vốn là mắt trận của bố cục phong thủy, nhưng lúc bấy giờ lại đứng trơ trọi ở nơi đây như một cây cột bình thường.
Cũng vì lí do này mà phong thủy của cả cây cầu trở nên hỗn loạn vô cùng.
Mạnh Thiểu Du chạm tay lên cây cột, tạm thời thì trên mặt cột đã được khắc một con rồng mới.
Nhưng suy cho cùng thì cũng nhằm che đi tai mắt nên chế tác vô cùng đơn giản, cảm giác hơi thô ráp, chỉ tùy tiện quẹt một cái mà trên tay Mạnh Thiểu Du đã xuất hiện một vệt máu.
Dư Giang Hòa đi cạnh cậu, anh thấy vậy thì hỏi: "Có sao không em?"
Mạnh Thiểu Du lắc lắc đầu, ánh mắt lại quay trở về cây cột, tiếp đó cậu hoảng hốt nói: "Cái gì đây?!"
Tại nơi mà ngón tay bị cắt, vết máu ở trên mặt cột chợt uốn lượn thành một đồ án vô cùng kì dị.
Mạnh Thiểu Du chau mày, cậu lấy mặt dây chuyền ra với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Sao hai đồ án này lại giống nhau!" Liễu tiên ở gần đó cũng sáp lại rồi mở lời.
Đồ án trên cây cột và mặt dây chuyền mang phong cách cổ xưa kia giống nhau y như đúc...
Mạnh Thiểu Du nói: "Đây là mặt dây chuyền tôi lấy được từ một bộ xương khô..."
Liễu tiên nói: "Nói vậy thì cột rồng và mặt dây chuyền đều xuất