Hạ Dương được Mạnh Thiểu Du giữ lại.
Suy cho cùng, nếu thả Hạ Dương chạy loạn ở ngoài thì không biết cậu nhóc còn gặp phải thứ gì nữa!
Hạ Dương chưa bao giờ dám cãi lại mệnh lệnh của sư huynh, ngày nào cậu nhóc cũng ngoan ngoãn theo sát bên cạnh Mạnh Thiểu Du như một cái đuôi.
Cậu nhóc hi vọng lấy lại được một chút ấn tượng trong mắt sư huynh...
"Nè em trai, sao em lại chạy đến tỉnh Hồ Nam thế? Em tới một mình hả?"
Những người trong ê-kíp thì lại rất thích Hạ Dương, chủ yếu là do đứa nhóc này xinh trai.
Dưới sự kiểm soát của Mạnh Thiểu Du, cậu bé luôn có vẻ ngoan ngoãn, khiến mọi người cảm thấy dễ chịu.
Hạ Dương gãi má, cậu nhóc nhìn nhân viên đoàn phim đang nói chuyện với mình.
Nhóc cũng biết việc làm của mình hơi lỗ mãng nên không dám nói nhiều, đành phải uyển chuyển nói: "E-em đến thăm sư huynh ạ."
"Ồ...!Em đi đường núi xuống hả?"
Chuyện Hạ Dương chạy ra từ chân núi đêm đó cũng không phải là bí mật.
"Ờ...!E-em sống trên núi mà!" Hạ Dương nghĩ nghĩ rồi lấy đại một cái cớ.
Dù sao thì đạo quán của bọn họ cũng nằm ở gần núi, nên cậu có nói là sống trên núi thì cũng không sai.
Uầy? Từ trên núi xuống thật hả? Đối phương im lặng một chút, sau đó người nọ lại tán gẫu với Hạ Dương hai câu rồi mới rời đi.
Trước khi đi, người đó lại nói với cậu nhóc: "Cố lên! Nhóc có thể dung nhập vào thế giới loài người mà!"
Hạ Dương: "...?"
Có phải người đó lén lút ảo tưởng cái gì không vậy...
Cơ mà, sau khi người đó đi mất, Hạ Dương lại nhớ đến một việc.
Mạnh Thiểu Du diễn xong thì thấy Hạ Dương sáp lại gần, cậu nhóc rề rà mở miệng: "Ừm, sư huynh à..."
"Ừ?"
"Ờ thì, cái đó, hành lý của em vẫn còn ở trong cái hang kia ạ." Hạ Dương yếu ớt nói, sau đó cậu nhóc lại dòm Mạnh Thiểu Du với vẻ tội nghiệp.
Mạnh Thiểu Du: "..."
"Trong đó còn rất nhiều hương em đã se! Đó là cần câu cơm của em mà—" Hạ Dương ngẫm lại thì đau lòng không thôi.
Hương nến mà Hạ Dương se có chất lượng rất tốt, nếu để lại trên núi thì đúng là đáng tiếc.
Mạnh Thiểu Du bèn nghĩ nghĩ rồi nói: "Bao giờ rảnh thì anh đến đó tìm với em."
- -
Việc quay phim của ê-kíp lại tiếp tục tiến hành.
Tuy nói là thêm một nhân vật mới, nhưng hầu hết chỉ là quay cảnh bổ sung, không có thay đổi quá lớn về những nhân vật khác.
Để bớt việc, Tất Văn Châu vừa quay tình tiết mới, vừa sửa lại các cảnh cũ.
Vốn dĩ hắn còn hơi lo lắng về Mạnh Thiểu Du, nhưng sau khi quay xong cảnh đầu tiên, tâm tình của tất cả mọi người đều thả lỏng.
Nếu đã nhận lời quay phim, đương nhiên là Mạnh Thiểu Du phải làm hết sức mình.
Bản thân cậu đã thông minh sẵn, sau khi đi theo Dư Giang Hòa, cậu còn được quan sát rất nhiều cảnh diễn.
Vì đi theo ảnh đế nên mưa dầm thấm lâu, tuy diễn xuất của cậu không thể gọi là xuất sắc, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Điều quan trọng nhất là cảnh đối địch giữa cậu và Dư Giang Hòa.
Lúc nhăn mày lúc cười cợt, lúc đối mặt lúc vung tay, ấy vậy mà lại vô cùng ăn ý!
Vị biên kịch sửa lại kịch bản vốn còn đang hồi hộp đứng nhìn, đến đoạn sau thì lại vô thức nắm chặt tay rồi để trước ngực, cắn tay một cách kích động.
Tuy Mạnh Thiểu Du không có kinh nghiệm đóng phim, nhưng nhân vật này hệt như được viết riêng cho cậu.
Lớp make-up của thợ trang điểm khiến Mạnh Thiểu Du trông còn nhỏ tuổi hơn thực tế.
Đó là một cậu thiếu niên rực rỡ, vừa xuất hiện đã trêu chọc nhân vật chính một trận ra trò.
Tuy không có nhiều lời thoại và phân đoạn mập mờ, nhưng mỗi khi nhân vật chính do Dư Giang Hòa thủ vai ở cùng với thiếu niên, hai người lại khiến cho người ta có cảm giác "sự tĩnh lặng còn vang dội hơn cả những âm thanh".
Cách lý giải nhân vật của Mạnh Thiểu Du là diễn theo bản năng, nhưng rồi cậu lại bất ngờ đón được lối diễn của Dư Giang Hòa.
Tương tác của hai người khiến biên kịch không nhịn được mà che ngực: "Sự phối hợp này, sự ăn ý này...!Chẳng lẽ bọn mình vô thức viết thành truyện CP?"
Các đồng nghiệp cũng ôm ngực hệt như cô: "Không, nói một cách chính xác, thầy Dư đã diễn bộ phim này thành phim tình cảm rồi!"
Kĩ thuật diễn xuất của thầy Dư đã đạt đến đỉnh cao, vai diễn và anh hòa vào làm một.
Dưới lối diễn dịch của Dư Giang Hòa, theo lẽ tự nhiên, nhân vật chính cũng mang trong mình sắc thái của anh.
Hơn nữa, người sắm vai nhân vật mới lại chính là Mạnh Thiểu Du...
Biên kịch rưng rưng: "Tui hiểu rồi, thầy Dư đang ám chỉ cho tui lọt hố ngay và luôn! CP Nước Tương is real!!"
- -
"Cậu muốn tôi nhìn thấy nơi này ư?"
Nhân vật chính theo chân thiếu niên vào một thế giới kì quái, hắn nghiêng đầu rồi mở miệng hỏi.
Thiếu niên nở một nụ cười khẽ, y hé miệng —
"Á—!!"
"Cái lề gì thốn?!"
Những người bên ngoài đột nhiên hét ầm lên, hiện trường trở thành một khung cảnh hỗn loạn.
Tất Văn Châu đang quay thì bị cắt ngang, hắn phẫn nộ nói: "Có cái gì mà ngạc nhiên dữ vậy?!"
Ấy vậy mà sau đó, hắn đã phải ngây ra tại chỗ, hé miệng không nói nổi nên lời.
Cách nơi bọn họ quay phim không xa, có một "người" đang đứng ở đó với tư thế kì quặc.
Tuy đối phương vẫn có hình dạng như con người, nhưng màu da của nó xám ngoét, mái tóc trắng muốt, đôi mắt cũng mang một màu đỏ quạch kì quái.
Tất Văn Châu lập tức nghẹn họng.
Đừng nói là Tất Văn Châu, mấy người nhát gan trong đoàn phim còn sợ đến mức xụi lơ trên mặt đất!
"Đ-đây là thứ gì vậy?!"
Mạnh Thiểu Du cũng trông thấy thứ đó, cậu chỉ mới liếc mắt là đã nhận ra, đó không phải là thứ gì hết, đó chính là một con cương thi!
Hạ Dương nhìn con cương thi này mà ngẩn người, sau đó cậu nhóc lại nhìn về phía Mạnh Thiểu Du rồi gật đầu.
Hình như con cương thi đuổi theo cậu lúc trước chính là nó.
Lúc đó con cương thi này đã bị Mạnh Thiểu Du đuổi đi, sau đó cậu lại thiết lập một trận phong thủy đơn giản ở gần khu làng.
Nhìn chung, những thứ không phải con người sẽ không bén mảng đến đây.
Chẳng qua là hôm nay ê-kíp quay phim ở một nơi khá xa khu làng, Mạnh Thiểu Du đoán là con cương thi này phát hiện ra có hơi người gần đây, nên nó mới dò la theo hơi thở của người sống mà đến...
Cậu liếc nhìn sang mọi người trong ê-kíp rồi nói: "Mọi người đừng hoảng, cứ nghe tôi, mọi người về thôn trước đi, để lại nơi này cho bọn tôi."
Mạnh Thiểu Du chợt mở miệng, giọng nói bình tĩnh của cậu khiến mọi người thoáng chốc lấy lại tinh thần.
Họ lại nhìn sang gương mặt của Mạnh Thiểu Du, thấy cậu vẫn mang dáng vẻ thong dong, trong lòng ai nấy không khỏi yên tâm hơn.
"Hạ Dương, em đưa mọi người về đi." Mạnh Thiểu Du chỉ huy.
Hạ Dương gật đầu, cậu quay đầu lại rồi bắt đầu hướng dẫn mọi người trong ê-kíp: "Mọi người yên tâm, có sư huynh ở đây rồi.
Bây giờ chúng ta cứ về thôn trước là được."
Kế đó, Hạ Dương lại thảy chiếc túi của Mạnh Thiểu Du cho cậu, bên trong đều là pháp khí của Mạnh Thiểu Du.
Dư Giang Hòa không đi cùng mấy người trong ê-kíp, anh có viên ngọc của Mạnh Thiểu Du, năng lực hiện tại của ngọc phách đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, vậy nên Mạnh Thiểu Du cũng không ép buộc anh.
Đợi đến khi Hạ Dương đưa mọi người trong đoàn đi khuất, con cương thi kia cũng bắt đầu động đậy.
Thông thường, cương thi có suy nghĩ rất chậm chạp, không hề có đầu óc, nhưng nó có thể ngửi được hơi thở của người sống đang dần tản đi trong không khí.
Bây giờ là ban ngày nên hành động bất tiện, nó bèn trốn dưới bóng cây, định bụng đến tối thì sẽ lao ra ăn vài người.
Nhưng lúc bấy giờ, khi phát hiện ra hơi người dần dần phai nhạt,