Đây là một con ngõ bỏ hoang, cuối ngõ là một dãy tường xập xệ, các hộ gia đình gần đó cũng đã chuyển đi mất, chỉ còn để lại những căn nhà đìu hiu.
Con hẻm này đã lưu lại ở đây rất lâu, mỗi lần quy hoạch cứ như bị chìm vào quên lãng, vẫn còn giữ lại màu sắc của ngày xưa.
Những người ở gần đây đều nói con ngõ này rất quỷ quái, bằng không thì nó cũng sẽ không biến thành dáng vẻ này.
Nhà nào có con trẻ cũng thường đe dọa xấp nhỏ, đêm mà chạy đi lung tung thì sẽ bị con ngõ bắt đi.
Có một dạo, chuyện này trở thành bóng ma thời thơ ấu của rất nhiều người.
Nhưng lời đồn đại cũng không ngoa, con ngõ này đúng là một nơi rất quỷ quái.
Sau khi bị bỏ hoang không lâu, nơi này lập tức bị đám quỷ ở thủ đô chiếm cứ, trở thành một ổ quỷ nức tiếng trong giới huyền học.
Hầu hết những con quỷ ở đây đều không muốn, hoặc là có nguyên nhân gì đó mà không thể đi đầu thai.
Trong mắt một số người, bọn chúng chính là một nguồn lao động không tệ, chỉ cần cho chút lợi lộc là bọn chúng sẽ làm việc cho con người.
Người kia cũng nhắm trúng điểm đó nên mới tìm đến.
Nơi này chẳng những có nhiều quỷ, chỉ cần cho ít tiền là chịu làm việc, mà bọn chúng cũng sẽ không hỏi han thừa thãi.
Suy cho cùng, chết rồi thì còn quan tâm chuyện mưa to gió lớn của nhân gian làm gì nữa? Chỉ cần có lợi ích đúng hạn, bọn chúng cũng không quá để tâm đến lễ nghĩa hay liêm sỉ của nhân gian.
Nhưng người nọ tuyệt đối không ngờ mình lại nghe thấy câu trả lời như vậy!
"Đống nhang này có vẻ không ngon lắm."
"Ông khỏi có lo bò trắng răng, vừa nhìn là biết nhang được sản xuất theo dây chuyền rồi!"
"Uầy, vị đó thì đúng là dở thật."
Sau khi thấy bọn họ lấy hương nến ra, mấy con quỷ bỗng chốc thì thầm với nhau, chỉ thiếu điều viết chữ "ghét bỏ" lên mặt nữa mà thôi.
Con quỷ lên tiếng đầu tiên nhìn về phía hắn, trên mặt toàn là vẻ: "Ông xem đi, tui nói có sai không."
Hai người đi vào con ngõ cứ thế mà: "..."
Trong hai người này, người đàn ông ra dáng lãnh đạo, thoạt nhìn có chút khí thế chợt nhíu mày rồi nhìn sang người bên cạnh, hiển nhiên là không ngờ đám quỷ này còn kén cá chọn nhang.
Không phải người ta nói cứ cho tí nhang là bọn chúng sẽ chịu làm việc hả?
Đằng này lại còn mặc cả nữa chứ!
Người còn lại cũng không ngờ đến tình huống như vậy, ngơ ngác hỏi: "Nhang mà cũng có nhiều loại à? Ăn kiểu gì mà không phải là ăn chứ?"
Tuy nói thì nói vậy, nhưng đúng là hương nến se tay của vị đạo trưởng trong miếu Đông Nhạc kia ngon hơn hương nến bình thường! Mấy con quỷ ở đây cũng từng ăn không ít nhang của miếu Đông Nhạc, hương vị ấy...
Sau khi quay về thì bọn chúng cũng không muốn ăn hương khói của nơi khác nữa.
Vì điều này mà đám quỷ cũng hòa nhã hơn với bọn Mạnh Thiểu Du.
Khoan hẵng nói đến cái khác, nếu có tranh chấp gì đó thì chắc chắn bọn chúng sẽ đứng về phía cậu!
Nói đến tình huống hiện tại, đám quỷ lại liếc nhìn hai người nọ từ trên xuống dưới, xét về khẩu âm thì nghe không giống như người thủ đô, đã vậy còn pha lẫn chút giọng miền Nam trong đó.
Con quỷ đánh bài chớp mắt rồi hỏi: "Nhưng anh nói thử xem, anh tìm bọn ta làm gì?"
Người lấy nhang ra khựng lại một chút, sau đó lại nói: "Tôi chỉ muốn hỏi thăm về một người."
"Ồ, vậy thì được, ai thế?"
"Cậu ta là một đạo sĩ, họ Mạnh, tên là Mạnh Thiểu Du.
Mọi người có quen không?"
Cái tên này vừa phát ra khỏi miệng thì mấy con quỷ bèn liếc nhau, kế đó chúng cười nói: "Quen, quen chứ! Đây không phải là đạo trưởng của miếu Đông Nhạc sao.
Cơ mà bọn ta cũng không biết nhiều lắm, phải nghe ngóng kĩ hơn."
Chu Nhạc Thủy không ngờ mấy con quỷ này lại đổi giọng nhanh như vậy, nhưng hắn lại đoán, có khả năng cao là chúng muốn có nhiều lợi lộc hơn.
Vì thế Chu Nhạc Thủy cũng không suy nghĩ sâu xa, chỉ nói: "Chúng tôi cần tư liệu về người này, nếu mọi người có thể thăm dò giúp tôi thì lợi ích sẽ không thiếu."
"Nếu có thể lấy được tư liệu chi tiết là tốt nhất."
Mấy con quỷ nghe vậy thì nở nụ cười rồi nói: "Có thể thì có thể đấy, nhưng thu thập tư liệu cũng cần thời gian!"
"Hay là như này đi, anh để lại địa chỉ cho bọn ta, khi thu thập xong tư liệu thì bọn ta sẽ trực tiếp đến tìm anh.
Không phải như vậy tiện hơn à?"
Chu Nhạc Thủy không hề mảy may nghi ngờ, cứ thế gật đầu đồng ý.
Đợi đến khi Chu Nhạc Thủy đi khuất, một con quỷ bỗng thấp giọng nói: "Bọn mình đi thăm dò thật hả?"
Một con quỷ khác liếc nó rồi cạn lời nói: "Thăm dò cái gì? Không phải trực tiếp đi báo cáo với đạo sĩ của miếu Đông Nhạc là được rồi à!"
"Lén lút dò la tin tức của người khác, nhìn là biết không phải loại người gì tốt đẹp!"
"Chả nhẽ bọn mình là cái loại quỷ xấu xa à?"
Dứt lời, mấy con quỷ này bèn bay thẳng một mạch về phía miếu Đông Nhạc.
- -
Đám quỷ nói Chu Nhạc Thủy hãy cho bọn chúng thời gian ba ngày.
Vào buổi tối ba ngày sau.
Chu Nhạc Thủy nghe ngoài cửa có tiếng hô: "Ai cần đồ thì bước ra!"
Giọng nói này khá giống với giọng nói của con quỷ trong ngõ, nên Chu Nhạc Thủy bèn mở cửa ra.
Kết quả, trừ con quỷ mà hắn đang đợi ra thì còn có dăm ba đạo sĩ!
Con quỷ nọ chỉ vào Chu Nhạc Thủy rồi nói: "Chính là tên này!"
Chu Nhạc Thủy thấy vậy thì hoảng hồn, các đạo sĩ nọ bèn xông lên rồi tóm chặt lấy hắn, nhìn kĩ lại thì thấy trên cổ tay Chu Nhạc Thủy cũng có đồ án phù thủy quen thuộc!
"Quả nhiên là người của tổ chức kia!"
"Vậy mà đã chạy đến thủ đô rồi!"
Mấy đạo sĩ liếc nhau, ai nấy đều có phần kinh ngạc, lực tay đang tóm lấy Chu Nhạc Thủy cũng tăng mạnh.
Chu Nhạc Thủy bị gô cổ mà không kịp đề phòng, cả người còn chưa lấy lại được tinh thần.
Hắn nhìn về phía con quỷ kia rồi phát ra câu chất vấn: "Tại sao?!"
"Ngươi đã bán mạng cho đám đạo sĩ rồi ư?!"
Con quỷ kia đang đứng móc mũi trước mặt hắn, nó nghe thấy tiếng chất vấn thì cũng không mảy may phản ứng, chỉ liếc nhìn Chu Nhạc Thủy một cách lạnh lùng, rất ra dáng ỷ thế hiếp người...
"Cái gì bán mạng? Ta đây là đứng về phía chính nghĩa nhá!"
Vụng trộm dò la tin tức của người khác, đây là việc mà người tốt sẽ làm hả?
Chu Nhạc Thủy: "..."
Hắn muốn chửi um lên vô số câu thô tục, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể bị các đạo sĩ tóm đi.
Tần suất tổ chức này lui tới quá nhiều, mọi người còn đang lo không có manh mối, bây giờ lại có một người sống sờ sờ dâng đến tận miệng, có nói thế nào thì cũng không thể buông tha!
Mà sau chuyện này, các chùa chiền lớn ở thủ đô lại đổ xô tìm đến Hạ Dương để mua hương nến, cố gắng lôi kéo toàn bộ quỷ ở thủ đô lại thành một phe!
Hạ Dương se nhang đến mức hoài nghi nhân sinh: "????"
- -
Kế đó lại nói về phía Mạnh Thiểu Du.
Trừ việc chú ý đến tổ chức thần bí, Dư Giang Hòa và Mạnh Thiểu Du còn phải bận rộn quay phim.
Cũng may là đã tiến vào giai đoạn sau, ê-kíp đã làm quen kha khá nên tiến độ quay phim cũng thuận lợi hơn nhiều, vào nửa đầu tháng bảy thì cả đoàn chính thức hơ khô thẻ tre.
Tất Văn Châu hô lên một tiếng cuối cùng: "Cut—!"
Nghênh đón cơn nóng bức của mùa hè, dưới ánh mặt trời gay gắt, đoàn làm phim chính thức hơ khô thẻ tre.
Sau cùng, ai nấy đều xúm lại với nhau, Tất Văn Châu cười nói: "Trong khoảng thời gian này mọi người vất vả rồi!"
"Chúc mừng hơ khô thẻ tre! Đạo diễn lì xì đê!"
"Lì xì đê, lì xì đê ~!"
Cả đám người trong ê-kíp ồn ào huyên náo, Tất Văn Châu cũng nghiêm túc gửi mấy bao lì xì đỏ thẫm vào trong nhóm, lại làm bùng lên một trận ầm ĩ.
Biên kịch cười hì hì rồi nói: "Chỉ cần qua khâu xét duyệt nữa mà thôi, tôi nôn thấy phản ứng của khán giả lắm rồi!"
"Ha ha ha ha! Tôi cũng vậy!! Tôi muốn khán giả cảm nhận được đòn sát thương chí mạng mà tôi phải chịu trong suốt thời gian qua!"
"Ý gì đó ý gì đó, mấy người định lừa chó vào rạp rồi làm thịt hả? Tàn nhẫn quá!"
Nói đến đây, ai nấy trong đoàn đều không kiềm chế được.
Dư Giang Hòa không hề che giấu tình cảm