Liễu Lục bên này vừa cảm ứng được Bắc Tân Kiều đã xảy ra chuyện, không bao lâu sau, Mạnh Thiểu Du đã nhận được tin báo của Hạ Dương.
"Sư huynh, vừa rồi bên phía Bắc Tân Kiều không biết vì sao mà có cơn chấn động truyền đến, bây giờ bọn em đang chạy qua."
Tin nhắn của Hạ Dương cũng được gửi đến rất gấp gáp, các đạo sĩ ở miếu Đông Nhạc đang dõi theo Bắc Tân Kiều, vừa cảm nhận được cơn chấn động kia là họ vội vàng chạy đến đó ngay.
Vừa qua Tết Trung Nguyên không bao lâu nên bọn họ vẫn chưa thả lỏng cảnh giác với Bắc Tân Kiều, các đạo quán và chùa miểu lớn đều bố trí lực lượng ngầm ở đó, hễ có động tĩnh là mọi người sẽ biết tin ngay lập tức.
Đã có nhiều người nên Mạnh Thiểu Du cũng không đi theo, cậu chỉ dặn Hạ Dương đến nơi thì gửi tin về, sau đó cậu lại hỏi Liễu Lục: "Anh có thể cảm ứng được Bắc Tân Kiều đã xảy ra chuyện gì không?"
Liễu Lục nghe vậy thì đáp: "...Cậu đừng có làm khó loài rắn chớ!"
Khoảng cách xa như vậy, Liễu Lục có thể cảm ứng được cơn chấn động cũng là nhờ vào bản năng của động vật, cụ thể hơn thì không được.
Nhóc đạo sĩ này coi hắn là máy cảm ứng hay gì!
Mạnh Thiểu Du: "..."
Cậu cười gượng hai tiếng, không kéo dài đề tài này nữa.
Cũng không bao lâu, Hạ Dương đã gọi điện thoại đến.
"Sư huynh! Trời ơi, kinh hoàng quá, phía Bắc Tân Kiều..." Giọng nói ở đầu dây bên kia cực kì chấn động.
Mạnh Thiểu Du nói: "Đừng gấp, cứ nói từ từ."
Hạ Dương: "...Không phải, cái này, đ-để em đến nói trực tiếp với anh!"
Hạ Dương không nói gì nữa rồi cúp máy.
Mạnh Thiểu Du buồn bực trong lòng, rốt cuộc phía Bắc Tân Kiều đã xảy ra chuyện gì chứ...
Đợi Hạ Dương đến đây còn phải mất chút thời gian.
Mạnh Thiểu Du bèn ngồi ở phòng khách chờ cậu nhóc.
Dư Giang Hòa bật TV lên, anh chuyển kênh đến đài địa phương của Bắc Kinh, đúng lúc bảng tin hiện tại đang đưa tin về sự kiện ở Bắc Tân Kiều.
"Chúng tôi đã có mặt tại Bắc Tân Kiều, có thể thấy bề mặt cây cầu cũng không có tổn hại, cơn chấn động cũng đã giảm dần, không còn mãnh liệt như vừa rồi nữa...!Các chuyên gia phỏng đoán đây là một sự kiện ngẫu nhiên..."
Phóng viên vừa nói vậy, màn hình đã chuyển hướng về phía bề mặt cây cầu ở Bắc Tân Kiều.
Xung quanh đó đã chăng dây cảnh báo màu vàng, còn có không ít nhân viên công tác đang cầm dụng cụ để thăm dò.
Khu Bắc Tân Kiều đã xảy ra động đất ư?
Mạnh Thiểu Du khựng lại, kế đó cậu lại lên mạng tìm tòi.
Chỉ nhập vào ba chữ Bắc Tân Kiều thì không ít từ khóa liên quan đã nhảy ra, Mạnh Thiểu Du nhấn vào từ khóa "Bắc Tân Kiều động đất", bên trong từ khóa này đều là bài đăng lên hôm nay của các cư dân mạng.
> Hôm nay tôi đi ngang qua Bắc Tân Kiều, kết quả là mặt đất đột nhiên rung lên, ghê đến mức tôi còn tưởng là động đất, phải chạy vội ra đất trống để nấp.
Bắc Kinh có nằm trong vành đai động đất đâu cơ chứ!
> Hôm nay Bắc Tân Kiều đột nhiên chấn động, xấp nhỏ trong nhà đều sợ hãi, các cụ thì nói cái gì mà địa long trở mình...!Quan trọng là chỗ chúng ta có rồng trong lòng đất thật sao?
>...Ai cũng nói về trận động đất ở Bắc Tân Kiều, vậy tôi cũng nói một câu.
Hôm nay tôi đi làm ở gần đó, có thấy một đám đạo sĩ chạy đến ngay lúc mặt đất xảy ra cơn chấn động, tôi chắc chắn có gì đó bí ẩn ở đây!
> Tôi cũng nói một chuyện nè, lúc tôi ở gần Bắc Tân Kiều thì bất chợt nghe thấy một tiếng ngâm rất trầm, nghe không giống như là chim chóc kêu...
...
Mạnh Thiểu Du làm mới hai lần, rất nhanh sau đó từ khóa này đã bị ẩn bớt.
Cậu cau mày rồi thấp giọng nói: "Đây là thứ gì vậy chứ."
Dư Giang Hòa dõi theo hành động của cậu từ nãy đến giờ, anh thấy vậy thì mở miệng nói: "Có một truyền thuyết nổi tiếng có liên quan đến Bắc Tân Kiều."
Anh vừa mở lời thì Mạnh Thiểu Du cũng sực nhớ ra.
Lúc xưa khi thành lập thành phố, họ đã từng bị một con nghiệt long cản trở, để thuận lợi xây dựng, người ta đã trấn áp nghiệt long trong Khóa Long Tĩnh dưới Bắc Tân Kiều.
Chỉ cần Bắc Tân Kiều còn tồn tại dù chỉ một ngày, con nghiệt long kia sẽ không thể thoát thân khỏi Khóa Long Tĩnh.
Mạnh Thiểu Du cau mày, đúng lúc này thì chuông cửa vang lên.
Hạ Dương bước vào, vừa thấy Mạnh Thiểu Du thì cậu bé đã nói: "Sư huynh, anh tuyệt đối không thể tưởng tượng được phía Bắc Tân Kiều đã xảy ra chuyện gì đâu!" Bây giờ nhớ đến mà cậu bé còn cảm thấy rất đỗi huyền diệu.
Mạnh Thiểu Du nói: "Bắc Tân Kiều có rồng thật à?"
Hạ Dương: "...!"
Cậu bé kêu lên đầy ai oán: "Sư huynh, sao anh lại xem trước kịch bản vậy!"
Vốn là Mạnh Thiểu Du cũng đã đoán được sơ sơ, nhưng lúc bấy giờ khi nghe Hạ Dương nói vậy thì cậu vẫn có chút bất ngờ, sau đó cậu lại nói: "Em nói kĩ hơn đi."
Đoán được là một chuyện, nhưng chứng kiến hiện trường trực tiếp lại là một chuyện khác.
Hạ Dương nhớ lại.
Lúc ấy Bắc Tân Kiều đột nhiên xảy ra động đất, mọi người cảm ứng được một luồng sức mạnh khổng lồ đã thức tỉnh bên dưới, vì chuyện quỷ môn hồi Tết Trung Nguyên mà ai nấy đều vội vàng chạy đến.
"Thực ra ban đầu mọi người đều suy đoán rằng phải chăng đối phương có giấu diếm lệ quỷ gì ở đó, hay là lén lút dẫn theo tai họa gì đó về đây."
Xưa nay câu chuyện về Bắc Tân Kiều chỉ là một truyền thuyết, số người nhìn thấy những thứ như rồng thật sự rất ít ỏi, nên khi ấy không một ai nghĩ theo hướng đó.
Mãi đến khi bọn họ đến được hiện trường.
Khi đó Bắc Tân Kiều trải qua một cơn chấn động mãnh liệt, tất cả mọi người đều ùa ra tán loạn.
Khi bọn họ đến được hiện trường thì đã không còn một bóng người, chỉ còn một cơn chấn động rõ rệt dưới chân.
Lúc ấy ai nấy đều nghe rõ mồn một một tiếng ngâm dài truyền đến từ bên dưới Khóa Long Tĩnh!
Theo sau đó là tiếng nước biển dồn dập và âm thanh xiềng xích vỡ vụn, kế đó bọn họ lại thấy một bóng dáng khổng lồ lao ra khỏi miệng giếng!
Hạ Dương không thể miêu tả được hết cảm xúc rung động lúc đó, đành nói: "Trong khoảnh khắc đó, trong đầu ai nấy đều trống rỗng."
Hình ảnh hắc long lao ra khỏi miệng giếng đã gây ra một cơn chấn động nặng nề cho bọn họ.
Không ai có thể ngờ rằng xuyên suốt bao nhiêu năm nay, bên dưới Khoá Long Tĩnh lại thật sự có rồng tồn tại, đã vậy nó vẫn còn sống.
Tuy rất hung hăng nhưng hắc long cũng chỉ liếc nhìn mọi người một cái, ánh mắt đó đem lại cảm giác coi thường chúng sinh, khuôn miệng của mọi người cứ như bị phong ấn mà không thể thốt ra lời.
Sau đó hắc long uốn người xông thẳng lên trời, ẩn mình trong mây mù rồi biến mất trước mắt mọi người.
Hạ Dương nói: "Tết Trung Nguyên chỉ là một trò ngụy trang thôi, mục đích thật sự của bọn chúng chính là con hắc long này!"
"Nhưng sao bọn chúng lại chấp nhất với rồng như vậy chứ?"
Dù là người mang long phách như Dư Giang Hòa hay là hắc long dưới Khóa Long Tĩnh, dường như những người này đều thấy vô cùng hứng thú...
"Hơn nữa, có thể nào con hắc long này bị bọn chúng lôi kéo không." Hạ Dương nói xong thì không khỏi lo lắng, cậu bé nhíu mày nói: "Lỡ nó đổi hướng giúp bọn chúng đánh chúng ta thì sao bây giờ?"
Việc hắc long xuất hiện đúng