Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu Sửu Sửu Sửu Ngư)

Tào Cá Nhỏ thông minh


trước sau

Thẩm Đông cảm thấy, mình đúng là tự tìm tội cho bản thân, chuyện như vậy một khi đã mở đầu, trong đầu căn bản sẽ không bỏ xuống được thứ gì khác.

Tào Mộc còn tạm, nín lại cũng chỉ là nín lại, dù sao thì cậu cũng không hiểu được việc này rốt cuộc phải làm tới mức nào mới coi như là xong, Thẩm Đông thì lại khác, lúc hai người nằm trên giường xem tivi, hắn hoàn toàn không biết trong tivi đang chiếu gì.

Tào Mộc nằm bên cạnh dồn hết chú ý lên tivi và máy điều hòa không khí chưa từng được thấy bao giờ, cầm hai cái điều khiển từ xa hành hạ như nghiện. Hắn lại dồn hết chú ý lên người Tào Mộc, giữa hai người căn bản không chạm tới nhau, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy như thể cọ vào nhau.

Quá tội lỗi! Sắp nghẹn ra được chân tay ảo* rồi!

*Hội chứng chân tay ảo được đặc trưng bởi cảm giác ma ở các chi đã bị cắt cụt. Những cảm giác này có thể khiến bạn cảm thấy rằng phần còn thiếu của cơ thể vẫn còn và hoạt động (bộ não của bạn vẫn hoạt động với nó). Họ cũng có thể bị đau, nóng rát, ngứa, chuột rút và thậm chí tê liệt vùng bị ảnh hưởng.

(Nguồn: https://vi.sainte-anastasie.org/articles/psicologia/el-sndrome-del-miembro-fantasma.html0

“Tôi ngủ đây,” Thẩm Đông nhảy xuống giường, tìm chăn mỏng trong tủ, “Sáng, sáng mai tôi đi mua, mua vé.”

“Sáng sớm có thể đi rồi à?” Tào Mộc hỏi hắn, trông hoàn toàn không có vẻ gì là mệt mỏi, có lẽ là mấy thứ mới mẻ và việc có thể tìm chị gái, kích thích nhân đôi đã khiến cho hào hứng trong lòng cậu không bị mất đi.

“Ừ, mười một giờ có chuyến tàu.” Thẩm Đông nằm xong, kéo chăn qua đắp lên, nhắm hai mắt lại.

“Tàu hỏa là thế nào? Giống xe khách à?” Tào Mộc cũng nằm xuống theo, xốc chăn của hắn lên rồi chui vào bên trong.

“Ra ngoài!” Thẩm Đông đập cậu một cái, “Cậu đắp, đắp cái chăn kia.”

“Tại sao?” Tào Mộc cầm lấy góc chăn, không nhúc nhích.

“Chật.” Thẩm Đông tiếp tục đạp cậu.

“Cái giường trên đảo sao anh không bảo chật.” Tào Mộc rất không hài lòng, cũng đạp lại hắn một cái.

“Không ngủ thì xuống ngay!” Thẩm Đông hết chiêu rồi, không thể làm gì ngoài quát một câu.

Hắn nghĩ rằng Tào Mộc vẫn sẽ như trước đây, sẽ nhảy xuống giường, không ngờ rằng Tào Mộc giờ lại không chịu nhúc nhích, còn nhích lại gần người hắn: “Không, tôi muốn nằm sát cạnh anh.”

“Tại sao?” Đến lượt Thẩm Đông hỏi.

“Dễ chịu.” Tào Mộc thừa lúc hắn buông lỏng sức, nhanh chóng dựa vào cạnh người hắn, tóm được cánh tay hắn, sau đó nhắm hai mắt lại.

Thẩm Đông còn muốn đạp tiếp, mà cử động chân xong lại vẫn bỏ cuộc, Tào Mộc như thể tảng đá, đánh chết cũng không động đậy, còn đạp nữa sẽ chỉ để bản thân sinh ra ảo giác đang làm chuyện gì đó. Những lúc thế này, vẫn nên giữ vững cương trực, Tào Mộc chỉ ôm một cánh tay hắn, vậy thôi cứ bỏ cánh tay này đi.

Không biết là bị dằn vặt mệt mỏi, hay là bôn ba trên đường mấy tiếng, áp lực quá lớn, Thẩm Đông chưa làm được nhiều đấu tranh tư tưởng đã ngủ đi.

Sáng sớm tỉnh dậy, trời mới tờ mờ sáng, trong phòng không có đồng hồ, mặt đồng hồ cũng không mang theo, đành phải dậy trước.

Trên giường chỉ có mình hắn, không thấy bóng dáng Tào Mộc đâu.

Thẩm Đông sợ đến mức lập tức tỉnh táo như chưa từng ngủ chút nào, nhảy xuống giường, chuẩn bị tông cửa xông ra tìm kiếm cái tên Tào Mộc có thói quen dậy rồi lại đi dạo khắp nơi, đi dạo một nửa quên mất mình đang làm gì.

Có điều, hắn còn chưa kịp xỏ giày, đã nghe thấy từ trong phòng tắm vang lên tiếng của Tào Mộc: “Thẩm Đông, anh dậy rồi à?”

“Ừ!” Thẩm Đông đáp một tiếng, ngồi về lại giường.

Tào Mộc trần truồng đứng dưới vòi hoa sen xả nước, Thẩm Đông đã không còn làm ra được phản ứng gì với việc sáng sớm ra mình đã bị kích thích như vậy, lặng lẽ đóng cửa phòng tắm lại.

“Khi nào đi mua vé?” Mấy phút sau, Tào Mộc rất thư thái nhảy ra từ trong phòng tắm, vẫn đang để trần, trên người trên mặt vẫn còn nước nhỏ tong tong.

Thẩm Đông lao vào trong nhà tắm giật khăn tắm chùm lên người cậu: “Chốc nữa, mặc quần áo đi.”

Tào Mộc mặc áo phông màu xám có hình đầu lâu, nhìn chằm chằm hình vẽ trên áo qua gương một lúc lâu: “Cái hình này nhìn quen mắt thật đấy.”

“Đây là dấu…hiệu của thuyền, thuyền trưởng,” Thẩm Đông đi vào phòng tắm rửa mặt, nhìn thấy bàn chải đánh răng dùng một lần đã bị bóc ra trên kệ liền ngơ ngác, “Tào Mộc cậu đánh răng à?”

“Ừ,” Tào Mộc đi tới, dựa vào cửa phòng tắm, cười rất hãnh diện với hắn, “Ngọt.”

Thẩm Đông vốn định nói cậu trước đây cũng không đánh răng, làm thế nào mà giữ được răng trắng như thế, nghe thấy câu này lại sợ hết hồn: “Cậu ăn, ăn, ăn đấy à?”

“Không, tôi cũng có ngốc đâu,” Tào Mộc nhăn răng, “Học theo anh chà chà chà, chỉ liếm mấy lần thử xem là vị gì thôi.”

Thẩm Đông theo bản năng cũng liếm liếm kem đánh răng.

Trên đường ra ngoài đến ga tàu mua vé, Thẩm Đông dẫn Tào Mộc tìm quầy ăn sáng, ăn bánh quẩy cùng sữa đậu nành, chỉ hai món ăn bình thường đến không thể bình thường hơn này, cũng làm Tào Mộc xuýt xoa cả đường: “Ăn ngon thật đấy, cái bánh kia ăn ngon hơn so với bánh tôi lấy trong thôn nhiều!”

“Trưa dẫn cậu đi ăn, một bữa đàng hoàng.” Thẩm Đông nhìn bảng chuyến xe buýt, chỗ này cách ga tàu chỉ có hai điểm dừng, suy nghĩ nửa ngày, hắn quyết định đi bộ tới, đường cũng không xa, xe buýt đầy người, có thể không ngồi thì không ngồi, đỡ bực bội.

“Mì à?” Tào Mộc hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn cửa hàng cùng nhà cao tầng ven đường, “Mì đàng hoàng.”

Thẩm Đông lúc ở trên đảo luôn ăn một mình, nấu cơm quá mất công, hầu như hắn đều nấu mì, nấu cho Tào Mộc cũng là nấu mì, cho nên nói tới ăn cơm, phản ứng của Tào Mộc chính là mì, đủ loại mì vị khác nhau.

“Không phải, ăn rồi biết.”

Đến ga tàu, Thẩm Đông đi vào quầy bán vé liền cảm thấy buồn rầu, cả người đổ mồ hôi hột, hắn nhìn chằm chằm mấy ô cửa sổ, muốn tìm chỗ nào đó ít người để qua xếp hàng.

“Anh nói cho tôi xem mua thế nào đi,” Tào Mộc đột nhiên tiến tới bên tai hắn, nhỏ giọng nói, “Tôi đi mua, anh ở ngoài.”

Thẩm Đông ngạc nhiên quay mặt qua nhìn Tào Mộc: “Hả?”

“Anh xem anh bây giờ đi,” Tào Mộc cười chỉ vào mặt hắn, “Như bị đau bụng ấy, để tôi đi mua cho, cũng không khó, không khác thuê phòng khách sạn lắm đúng không?”

“Đ..,” Thẩm Đông sờ lên mặt mình, vẻ mặt mình kinh khủng đến vậy kia à, thật ra hắn cũng không đến mức không thể mua vé, chỉ là không quen với khung cảnh đông người đến vậy mà thôi, nhưng cuối cùng hắn vẫn bỏ tiền vào tay Tào Mộc, “Thế cậu đi mua đi.”

Tào Mộc chăm chú lắng nghe Thẩm Đông nói cho cậu biết phải đến đâu mua vé, thời gian nào, mấy vé, sau đó quay người đi về phía cửa sổ bán vé: “Biết rồi!”

Thẩm Đông ra ngoài phòng bán vé, đứng bên ngoài cổng chính, từ xa nhìn Tào Mộc.

Hắn cũng không lo lắng Tào Mộc mua vé sẽ gặp phải sự cố gì, Tào Mộc rất thông minh, học mua vé cũng không phải chuyện gì khó, hơn nữa, khiến Thẩm Đông bất ngờ là, cậu không hề vì không hiểu gì mà sinh ra căng thẳng, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, ngoài tò mò, dường như không có áp lực gì.

Nhưng đến lúc phía trước Tào Mộc chỉ còn lại đúng một người, Thẩm Đông vẫn đi tới, đứng phía sau Tào Mộc nghe.

Tào Mộc rất trôi chảy học theo người phía trước đem tiền tiến dần lên cửa sổ, báo địa điểm và thời gian, sau đó nói thêm một câu: “Hai vé.”

“Chuyến này hết vé rồi.” Người bán vé gõ gõ trên bàn phím mấy cái rồi trả lời.

“Hết rồi?” Tào Mộc nhoài người trên bàn bán vé, nhìn người bán vé.

Thẩm Đông nhớ ra mình quên mất nói cho Tào Mộc biết nếu hết vé rồi thì phải làm gì, liền nhanh chóng đi qua định nói hộ cậu, kết quả là Tào Mộc dứt khoát nói: “Vậy thì giúp tôi nhìn thử xem chuyến gần nhất có còn không? Là mấy giờ?”

“Nửa tiếng sau có, có muốn không?” Người bán vé tra thử.

“Muốn.” Tào Mộc gật đầu.

Tào Mộc cầm hai tấm vé cùng tiền thừa xoay người lại, nhìn thấy Thẩm Đông đứng phía sau: “Sao anh lại vào đây rồi?”

“Tôi…” Thẩm Đông không biết nên nói gì.

“Sợ tôi mua nhầm à?” Tào Mộc đưa tiền và vé tới tay hắn, “Anh nhìn thử xem, không sai đúng không? Tôi không đọc được chữ phía trên.”

“Không sai,” Thẩm Đông nhìn qua vé, “Cậu còn biết, biết, đổi chuyến cơ à?”

“Tôi cũng có biết đâu, phía trước có người nói hết vé tôi mới biết được còn có thể hết vé, anh ta bảo đổi sang chuyến gần nhất, tôi liền học theo,” Tào Mộc cười, “Có phải vậy không?”

“Đúng, đi thôi.” Thẩm Đông vỗ lên lưng cậu, quay người đi ra bên ngoài phòng bán vé, Tào Mộc còn có thể làm quen hơn so với hắn tưởng tượng.

“Sau này lúc anh không muốn nói thì để tôi đi nói,” Tào Mộc vui vẻ theo sát hắn, “Anh nói chuyện với tôi là được rồi.”

Thẩm Đông nghe trong giọng cười của cậu cũng có chút đắc ý, không nhịn được cười: “Được.”

Cách giờ tàu còn mấy tiếng, Thẩm Đông về khách sạn sửa soạn đồ đạc, giảng giải nửa ngày cho Tào Mộc xem tàu hỏa là thế nào, trên tàu hỏa có cái gì, Tào Mộc nghe rất nhập tâm, cuối cùng còn hỏi một câu: “Chạy còn nhanh hơn cả thuyền à?”

“Ừ.” Thẩm Đông gật đầu.

“Có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài cửa sổ không?”

“Có thể.”

“Có thể thấy rõ không??”

“Có, cũng đâu phải tên, tên lửa.”

“Tên lửa là cái gì?”

“….Sau này sẽ, sẽ nói lại cho cậu.”

Trước lúc lên tàu, Thẩm Đông dẫn Tào Mộc đến một quán ăn nhỏ, gọi vài món ăn, Tào Mộc ăn rất hăng say, nhưng bởi vì khẩu vị của vùng này thiên về ngọt, Tào Mộc dường như không hài lòng lắm, sau khi ăn xong liền sờ bụng: “Cũng đâu phải ngon lắm, không ngon bằng anh nấu.”

“Vậy à?” Thẩm Đông nhìn cậu, tuy rằng hắn cũng tự cho mình là chuyên gia nấu mì, nhưng so với đồ ăn trong quán, mì nấu ra từ nguyên liệu đơn sơ trên đảo kia lại ăn ngon hơn à?

“Ừ, không cay, cay ngon hơn,” Tào Mộc tiếp tục sờ bụng, “Nhưng hình như vẫn ăn nhiều.”

“Đi bộ đến ga tàu, coi như tiêu, tiêu cơm.” Thẩm Đông cười. Tào Mộc sao lại ăn nhiều như cá vàng thế này.

Xếp hàng chờ soát vé lên tàu, đối với Thẩm Đông, có hơi giống tra tấn, nếu là trước đây, hắn cũng sẽ cảm thấy không quen, nhưng sẽ không giống như bây giờ, cả người như thể vác theo một cái vỏ, thở không ra hơi, có lẽ là cuộc sống mấy năm không nhìn thấy người, khiến cho hắn càng có cảm giác mâu thuẫn mạnh hơn với đám đông.

Sau khi chẳng dễ dàng gì mà nhét được balo lên trên giá để hành lý, Thẩm Đông đã cảm nhận được mồ hôi trên trán mình như được nạm kim cương lóe lên ánh sáng lấp lánh, hắn đặt mông xuống ghế, không muốn cử động thêm một tí nào nữa.

Có điều,
vận may của hai người họ cũng không tệ lắm, hai vé là ghế hai người, đối diện là một cặp đôi, hai người kia từ lúc ngồi xuống liền dính vào nhau thủ thỉ, không hề nhìn thẳng về phía này dù chỉ một lần, Thẩm Đông rất hài lòng, hắn sợ nhất gặp phải người rảnh rỗi không có việc gì làm lại đi tám chuyện với người khác.

Thẩm Đông để Tào Mộc ngồi vào ghế cạnh cửa sổ, sau khi tàu chạy, Tào Mộc liền nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không hề nghiêng đầu qua chỗ khác.

“Nếu như cậu thấy khó, khó chịu thì nói, với tôi.” Thẩm Đông dặn dò Tào Mộc, hắn không biết liệu Tào Mộc có say tàu không.

“Ừ,” Tào Mộc cười, nói rất nhỏ, “Chạy nhanh thật.”

Cặp đôi đối diện chắc vẫn đang đắm chìm bên trong tình yêu cuồng nhiệt, tình cảm đến mức hơi không coi ai ra gì, ăn một quả táo còn phải dùng con dao cắt ra, anh một miếng, em một miếng đút cho nhau ăn.

“Ôi, sao trên áo em lại có một vết bùn thế này.” Cô gái ăn được một nửa liền cúi đầu nhìn lên áo mình, lập tức ỉu xìu.

“Không sao, không sao, nhìn không rõ,” Cậu bạn trai lập tức ôm lấy vai cô nàng, “Bạn gái anh dù cả người là bùn cũng vẫn xinh nhất.”

Thẩm Đông ngó mặt qua chỗ khác, giả vờ như không nghe thấy, Tào Mộc lại đột nhiên thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đụng vào cánh tay hắn: “Thẩm Đông.”

“Hả?”

“Bọn họ đang yêu đương.” Tào Mộc nhỏ giọng nói.

Thẩm Đông cảm thấy thái dương mình giật giật, hắn nhìn Tào Mộc, may mà thằng nhóc này biết nói trước mặt người khác phải nói nhỏ, thế nhưng mà…

“Anh chưa đút tôi ăn bao giờ.” Tào Mộc tiếp tục hạ nhỏ giọng nói.

Đệt! Biết ngay là câu này! Thẩm Đông suýt nữa đưa tay ra tát cho Tào Mộc một cái.

“Đút cái rắm!” Hắn gằn giọng.

“Vậy để tôi đút anh ăn,” Tào Mộc đưa tay định lấy túi trên bàn, đồ ăn vặt Thẩm Đông mua trước khi lên tàu đều ở bên trong, “Anh muốn ăn gì?”

“Tôi đi vệ sinh.” Thẩm Đông nhảy lên đi về phía nhà vệ sinh.

Tào Mộc không hề do dự nhảy lên theo hắn, đến tận chỗ hút thuốc mới nói một câu: “Anh làm sao thế?”

Thẩm Đông nhìn qua bên cạnh không có ai, kéo Tào Mộc tới cạnh cửa: “Hai chúng ta không cần đút qua đút…lại như vậy.”

“Tại sao.” Tào Mộc nhìn qua bịch khoai tây chiên trong tay, hơi thất vọng.

“Không phải ai yêu đương cũng sến súa như thế,” Thẩm Đông cầm khoai tây chiên qua mở ra, “Hai thằng con trai làm như thế nhìn ngu lắm.”

“Ồ.” Tào Mộc đáp một tiếng không hiểu lắm.

Thẩm Đông rút một miếng khoai tây chiên ra, đây là thứ hắn thích ăn nhất trước kia, mấy năm rồi không ăn, sắp quên mất mùi vị thế nào, đang định bỏ vào miệng, lại nhìn thấy ánh mắt mất mát của Tào Mộc, hắn lập tức cảm thấy cả người khó chịu.

Cùng lúc đưa khoai tây chiên tới bên miệng Tào Mộc, hắn tự mắng mình trong lòng một câu, ngu ngốc!

“Ăn nhanh đi.” Thẩm Đông nhìn qua xung quanh, lỡ như có ai đi qua nhìn thấy tình cảnh này, hắn cảm thấy mình có thể sẽ trầm cảm luôn.

“Ừm!” Tào Mộc rất vui vẻ cắn nửa miếng khoai tây chiên, sau đó cầm nửa miếng khoai còn lại trên tay hắn, giơ tới trước mắt hắn, “Cho anh.”

Thẩm Đông dùng tốc độ nhanh như chớp cắn nửa miếng khoai kia vào miệng, suýt nữa thì cắn luôn cả đầu ngón tay Tào Mộc vào cùng.

Lúc trở lại chỗ ngồi, đôi kia vẫn chưa ăn xong quả táo, Thẩm Đông nhìn thôi mà cũng thấy sốt ruột, muốn há miệng cắn hết hộ bọn họ, nhưng lại cảm thấy hai người bọn họ tốt nhất là vẫn cứ ăn tới lúc xuống tàu, đỡ làm ra thêm hành động gì để Tào Mộc lại muốn bắt chước.

Cũng may, Tào Mộc sau khi ăn được nửa miếng khoai tây chiên từ trên tay hắn đã hài lòng, tiếp tục nhìn chăm chú cảnh vật ngoài cửa tàu, không nói gì nữa.

Thẩm Đông cũng nhìn chằm chằm cửa sổ, nhìn chẳng mấy chốc đã buồn ngủ luôn, cho nên liền nhắm mắt lại bắt đầu gà gật.

Bình thường lúc hắn trực ban cũng sẽ không mệt rã rời như vậy, nhịp điệu lắc qua lắc lại của tàu thật sự làm người ta không thể nào chịu đựng được, chưa tới mấy phút đã ngủ.

Không biết đã ngủ được bao lâu, hắn cảm thấy có người đang vỗ lên mặt hắn.

Vừa mở mắt, nhận ra mình đang gối lên vai Tào Mộc, trước mặt là đôi mắt cười của Tào Mộc.

“Hình như sắp tới rồi,” Tào Mộc chỉ loa trên trần tàu, “Chỗ đó nói.”

Thẩm Đông nhanh chóng ngồi thẳng người, xoa cổ: “Tôi, ngủ như thế…bao lâu rồi?”

“Bao lâu? Không biết,” Tào Mộc xoa vai, “Anh vừa mới ngủ đã ngả vào người tôi, từ đó đến bây giờ.”

“Cậu không đẩy tôi ra à?” Thẩm Đông nhìn cậu chằm chằm, một thằng đàn ông tựa vào vai một thằng đàn ông khác ngủ mê mệt, khiến hắn cảm thấy rất lúng túng.

“Không dám,” Tào Mộc nhíu mày, “Ai biết được anh có đánh tôi không.”

Tàu bắt đầu vào ga, Thẩm Đông không thèm nhiều lời nữa, đứng dậy cầm lấy túi đi về phía cửa toa, hắn không muốn chen chúc phía sau một đám người rồi chen chúc xuống xe: “Đi thôi.”

Ra khỏi chỗ chờ tàu, Thẩm Đông gần như là cắm mặt nhào về phía trước, hắn muốn rời đi trước khi cả một đám đông cùng ào ra.

Tuy rằng hắn đã thành công dẫn theo Tào Mộc chạy ra khỏi ga tàu đầu tiên, nhưng vừa ra ngoài, bên ngoài cổng ra đã láo nháo đủ kiểu bảng hiệu đón người, đón xe, thuê trọ bao vây lại đây, Thẩm Đông suýt nữa thì không tìm được cả đường, kiên trì lẻn ra được vòng vây xong, hắn đứng ven đường nửa ngày rồi vẫn không lại được sức.

“Nhóc, ở trọ không? Ngay bên cạnh thôi, gần lắm!” Phía sau còn có một bác gái kiếm khách trọ đang nói.

Thẩm Đông không để ý, tuy hắn đã bảy năm không ra ngoài, nhưng gần ga tàu có nhiều nơi làm ăn phi pháp, dẫu có bao nhiêu năm vẫn sẽ không thay đổi.

“Có phòng có bồn tắm không?” Giọng Tào Mộc vang lên.

Thẩm Đông nhanh chóng quay người lại, thằng nhóc này lại trôi chảy thế! Hắn kéo Tào Mộc, nói với bác gái: “Không thuê.”

“Phòng của bọn tôi sạch lắm, phòng tắm có vòi hoa sen tốt lắm…” Bác gái tiếp tục chèo kéo.

“Không thuê.” Tào Mộc tuy không hiểu tại sao lại không thuê, nhưng vẫn đi cùng Thẩm Đông về phía trước.

“Thuê đi, chỗ nhà tôi gần ga tàu, thuận tiện,” Bác gái bám dính đến cùng không chịu tha, “Nhà tôi có nước nóng 24 giờ, có thể lên mạng, xem tivi…”

Thẩm Đông vốn đầu óc choáng váng là sẽ không phân biệt được trước sau trái phải, phía sau còn lải nhải không yên, bực bội không chịu được, liền quay đầu lại quát bác gái: “Không thuê! Đi đi!”

Quát xong, hắn rảo bước chân đi về phía trước, bác gái đằng sau sững sờ cả buổi mới bắt đầu chửi mắng.

Thẩm Đông cũng chẳng nghe ra bác gái mắng gì, đi thẳng tới bên kia đường mới dừng lại.

“Sao lại hung dữ vậy,” Tào Mộc vẫn luôn không nói gì, đến lúc hắn dừng lại rồi, mới nói một câu, “Cái người kia bảo chúng ta bị thần kinh.”

“Có bị thần kinh cũng không cần bà ấy chữa, bà ấy còn quan tâm làm gì,” Thẩm Đông tức giận trả lời, đưa tay ra chuẩn bị bắt xe, đây cũng không phải là thành phố nhỏ trước đó, thành phố lớn sầm uất này, chỉ mỗi tiếng xe tới xe đi đã khiến Thẩm Đông toát mồ hôi, “Nhà trọ, trọ bên cạnh ga tàu, không, không thể ở được.”

“Tại sao?”

“Nhốn nháo, còn nhiều lừa đảo nữa.”

“Lừa đảo? Lừa cái gì?”

Thẩm Đông ngồi thụp xuống, suy nghĩ nên giải thích cho một người vẫn luôn sống trong hoàn cảnh đơn thuần xem lừa đảo là chuyện gì.

“Lừa đảo chính là, là lừa chúng ta, nói là phòng rất tốt, có cái này có cái kia, sau, sau đó đến rồi, lại chẳng có gì….” Thẩm Đông thở hổn hển, mất công sức nửa ngày mới giải thích được cho Tào Mộc xem lừa người ở trọ, lừa khách du lịch là thế nào..

Tào Mộc trợn tròn mắt nghe, mãi lâu sau vẫn không hề lên tiếng.

Lúc Thẩm Đông đứng lên chuẩn bị bắt xe, cậu mới nhỏ giọng nói một câu: “Chị tôi, liệu có gặp phải lừa đảo không?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện