Minh Lê nhìn Ngu Tri Dao mặc cả người đều là linh bảo linh khí mà mình tự luyện chế, cũng rất vui vẻ, y quơ ốc biển nhỏ cỡ bàn tay, "Tiểu Ngư Ngư, có chuyện gì, chúng ta dùng Tiểu Hải loa liên lạc nha! Nếu gặp phải chuyện không giải quyết được, truyền âm cho sư tôn, sư tôn nghĩ cách giúp ngươi.
""Vâng sư tôn.
" Ngu Tri Dao cũng cầm Tiểu Hải loa vẫn luôn treo bên hông quơ quơ với y.
Minh Lê còn đặc biệt ngây thơ đặt ốc biển vào miệng, kêu một tiếng: "Tiểu Ngư Ngư!"Trong lòng Ngu Tri Dao cảm nhận được sự chấn động bên trong ốc biển, nàng đặt ốc biển vào lỗ tai, giọng nói của Minh Lê từ từ truyền đến rõ ràng, vì vậy nàng cũng nhắm vào miệng ốc biển, nói: "Ta nghe được, sư tôn! Ngài nhất định phải trị thương thật tốt! Đồ nhi còn phải dưỡng lão cho ngài, biến phong của chúng ta thành Nhân Duyên phong.
"Minh Lê cười to ha ha.
Y lại kín đáo đưa cho nàng một túi đựng ốc biển không có đường vân gì, "Đây là ốc biển dẫn âm mà sư tôn luyện chế, vật vô chủ.
Nếu như ở bên ngoài Tiểu Ngư Ngư quen được bạn tốt, có thể tặng ốc biển dẫn âm này cho bọn họ, nhỏ máu nhận chủ là được.
Chẳng qua thời gian vội vàng, những ốc biển này sư tôn luyện chế chỉ có thể truyền âm cho một mình Tiểu Ngư Ngư mà thôi.
"Vân giới rất ít vật truyền âm ở khoảng cách xa, truyền tin tức đi hết sức bất tiện, nhưng ốc biển mà Minh Lê luyện chế đủ để truyện âm trong vòng mấy ngàn dặm.
Dù là hai người truyền âm với nhau, đó cũng là vô cùng trân quý.
"Cảm ơn sư tôn.
" Ngu