Đêm hôm đó, chim chọc trong núi rừng bị hoảng sợ bay ra không ít, trong rừng cây truyền ra tiếng gầm thét trầm thấp do nhiều lần bị trêu đùa.Vận may của Ngu Tri Dao tốt được truyền tống đến phòng trống của một khách điểm trấn nhỏ, nàng không để ý đến máu trên bàn tay, trước tiên cầm ốc biển dẫn âm truyền thanh cho Minh Lê."Sư tôn, thân thể ngài thế nào? Thu hồi Vân kiếm có làm ngài không thoải mái gì không?"Nàng hỏi xong thì lập tức đặt ốc biển bên tai, bên kia truyền đến giọng nói kiêu ngạo của Minh Lê: “Cảm giác rất tốt, đây là kiếm bổn mệnh của ta, được ta dùng linh lực ôn dưỡng một ngàn năm.
Hôm nay trở về, liên tục không ngừng tỏa ra linh tức phụng dưỡng thân thể ta, làm cho ta cảm thấy cả người đều tràn đầy sức lực, lúc nào cũng có thể đại chiến với Ma tộc một trận!"Ngu Tri Dao coi thương nhiệt huyết xúc động trung nhị lúc này của y, chỉ nói: "Được, kiếm bổn mạng có ích cho thân thể ngài là tốt rồi.
Còn phải nhớ đúng hạn uống đan dược, đứng cứng rắng chống đỡ."Minh Lê làm bộ như không nghe thấy: "Ai nha, ta vận may tốt dịch chuyển vào sơn động, còn có chiếu cỏ khô, ta muốn ngủ rồi."Ngu Tri Dao liếc nhìn tấm đệm tơ tằm trên giường nhỏ trong phòng, không nhanh không chậm nói: "À, vậy thật sự không tệ, chỗ này của ta chỉ có nệm tơ tằm không có gì hiếm lạ cả."Minh Lê: "..." Giận đến mức cúp ốc biển.Sau khi Ngu Tri Dao biết sư tôn không có việc gì, nàng đi tới bên cửa sổ, mở một nửa cửa sổ ra, nhìn ánh trăng bị xương mù che đi nơi xa xa, bàn tay nắm khăn tay tỉ mỉ lau chùi vết máu văng trên mù bàn tay.Trong mắt của nàng không có bất kỳ sợ hãi hoặc hối hận nào.Vân giới chính là như vậy, vô số tranh đoạt và sinh tử.Đã sớm biết, cho nên cũng không cần phải có cảm xúc dư thừa.Ngu Tri Dao không suy nghĩ gì, thần kinh thả lỏng,