Ngu Tri Dao và sư tôn Minh Lê cũng chưa từng hợp nhịp với nhau như vậy.
Minh Lê thích đồ ăn ngon, nhưng luôn là ăn như hổ đói, làm hại Ngu Tri Dao không thể không tăng tốc độ tranh đoạt với y, ngay cả vị gì cũng không kịp nếm ra.
Lạc Vân Dã thì lịch sự hơn nhiều, ăn chậm, hơn nửa thức ăn đều vào bụng Ngu Tri Dao.
Quan trọng nhất chính là, món ăn mà Lạc Vân Dã gọi, đều rất là ngon!Đồng bạn như vậy, phải thêm điểm!Ngu Tri Dao vô cùng hài lòng, trộm liếc nhìn thiếu niên nhai kĩ nuốt chậm hưởng thụ đồ ăn ngon, suy nghĩ nên làm thế nào đoạt hắn vào tay.
Lấy tu vi hôm nay của nàng, dẫn theo một tiểu trúc cơ cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa nàng còn rất có tiền, linh bảo pháp bảo linh khí nhiều, cho hắn một bộ cũng còn dư.
Ở đối diện Lạc Vân Dã cũng yên lặng chú ý đến Ngu Tri Dao, thấy nàng ăn rất vui vẻ, nhìn vào là có thể kích thích được sự thèm ăn của người ta, là một người biết hưởng thụ thưởng thức đồ ăn ngon.
Hắn gần như đã nhận định vị này chính là đồng bạn thích hợp.
Chẳng qua là! Lạc Vân Dã rũ mi mắt trầm tư, hắn phải làm thế nào để đoạt nàng vào tay! Không phải, biến thành đồng bạn của mình?Ít ngày nữa tu vi của hắn cũng có thể khôi phục, lại dùng Cổ Phù bút vẽ ra được linh phù thất phẩm lục phẩm, có lẽ bảo vệ được đồng bạn.
Nếu không được, thì cứ dùng thân thể cố gắng chống đỡ, tranh thủ thời gian cho nàng chạy trốn.
Hai người trên bàn cơm kỳ dịu mà đạt thành nhất trí.
Một bữa cơm, hai bên đều ăn rất hài lòng.
Lúc muốn tính tiền, Lạc Vân Dã sờ hông mình một cái, sắc mặt hơi