Trái tim Tạ Giác như bị thứ gì đập vào một phát.
Anh mở to miệng muốn nói, tôi ở đây, đừng sợ.
Thể nhưng lời ra miệng rồi lại không ai nghe thấy.
038 moi lỗ tai, vỗ tay: [Cảm động quá đi à, ký chủ ơi!]
Lúc này Tạ Giác mới phát hiện mình đang lơ lửng giữa không trung cùng 038.
Anh quan sát chính mình ở dưới mặt đất, cảm giác quả thực hơi kỳ lạ.
Anh bình tĩnh lại, hỏi: "Có chuyện gì thế?"
[Đều do Lục Tấn Giang đấy, bọn nó khóa cốt truyện này lại rồi] – 038 đáp.
Dựa theo lời giải thích của 038, bản thân Tạ Giác đã chết trong một tai nạn máy bay, anh được sống lại trong thế giới mới này bởi vì Lục Tấn Giang tách linh hồn của anh ra, đưa vào cốt truyện.
Mà bây giờ, sau khi kịch bản mới bị khóa, mối liên hệ giữa anh và "gã đàn ông nhà giàu" yếu đi, hai bên bài xích lẫn nhau.
[Giải thích kỹ ra thì chuyện này giống như người chơi và máy chủ không còn khớp dữ liệu, dẫn đến tình trạng thường xuyên mất kết nối].
Tạ Giác: "Có biện pháp gì không?"
[Có hai biện pháp ----] 038 giơ hai ngón tay lên lắc lắc.
[Thứ nhất, để tác giả sửa, mau chóng mở khóa lại cốt truyện.
Nhưng anh đừng mong chờ chuyện này nhé].
Nó nói: [Tôi đã xem qua, tác giả Vô Kê Chi Đàm mới đào hố mới rồi, cô ta sẽ không quan tâm đến cuốn truyện cũ này nữa đâu].
"Biện pháp thứ hai thì thế nào?"
[Thứ hai, tới khu mua sắm mua đạo cụ.
Thế nhưng hiện giờ trên người tôi một điểm cũng không còn, không giúp được anh, ký chủ ạ].
Mặc dù 038 đang nói lời xin lỗi, nhưng trong mắt nó vẫn ẩn giấu nụ cười sung sướng trên nỗi đau của người ta.
Nó ném ra một bộ bài Poker, nói: [Tôi thấy anh cũng không cần giày vò vậy đâu, ký chủ ạ.
Ai bảo anh giống tôi, đều là hai kẻ nghèo hèn.
Chúng ta cứ yên lặng ở đây chờ 20 năm, đợi Lục Tấn Giang gửi cốt truyện mới đi].
[Lại đây, tôi đã chuẩn bị xong công cụ giải trí rồi, anh thích chơi gì, xì dách hay là so lớn nhỏ? Không thì chơi cờ cá ngựa cũng được?]
Tạ Giác: "..."
Trong khi nói chuyện với 038, Tạ Giác liên tục thử nghiệm các chức năng khác nhau của trạng thái linh hồn, trong đầu nảy sinh ý tưởng.
Tạ Giác nhận bài, hỏi: "Bản chất của linh hồn là gì? Lục Tấn Giang tách nó ra thế nào?"
Vấn đề này nằm trên trang đầu tiên của nội dung làm việc mỗi hệ thống đều phải học, cho nên dù 038 khuyết tật trí tuệ đến đâu cũng biết được.
Nó thuận miệng đáp: [Bản chất linh hồn? Là một đoạn sóng điện từ...]
Tạ Giác: Quả là như vậy.
Trong giây phút đầu anh nảy sinh ý tưởng này, dưới mặt đất, điện thoại di động của Tạ Giác sáng lên.
...
Tạ Giác ngã xuống ngay trước mắt, sắc mặt trắng bệch, thân thể lạnh buốt, không thể cảm nhận được lồng ngực phập phồng.
Thẩm Mặc ngây người đứng yên tại chỗ, trong chớp mắt, vô số ác mộng tưởng như đã lãng quên quấn chặt lấy hắn, đầu hắn chỉ còn những mảng đỏ tươi chói mắt cùng âm thanh ù ù.
Sắc mặt vừa bị Tạ Giác trêu chọc sinh ra chút sống động "xoẹt" một phát hoàn toàn trắng đi, hai mắt đỏ lên.
Việt Trạch đứng xa xa trông thấy hắn như vậy, vội rút bàn tay muốn đỡ ngài Tạ về.
Cậu ta nhận ra sắc mặt ngài Thẩm quá đáng sợ, tựa như giây tiếp theo có thể biến nơi đây thành phim trường của một bộ phim kinh dị.
Hã???? ????ìm đọc ????rang chính ở ﹎ T????????????T????????Y ????N.????n ﹎
Căn phòng đen kịt, ngài Tạ ngã xuống đất, con mèo quái quỷ...!đúng thật là không khác gì một phim trường kinh dị.
Vị Boss cấp độ cao của phó bản kinh dị - Thẩm Mặc không hề hay biết mình trong mắt người khác trông như thế nào.
Hiện tại trong lòng trong mắt hắn chỉ có một mình người ngã xuống khuỷu tay hắn, đã mất đi hơi thở.
Cánh tay hắn nổi đầy gân xanh.
Hắn cẩn thận ôm lấy Tạ Giác, nhìn sang chỗ Giản Cảo Chi: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau gọi xe cứu thương!"
"...!Vâng!"
Trong lúc loạn lạc, không ai chú ý tới Bà Tạ đang lặng lẽ tới gần.
Nó nghiêng đầu, phía cổ họng đột nhiên phát ra âm thanh tròn vành rõ chữ.
[Không sao đâu, đừng sợ!]
[Tinh thần lực của Tạ Giác xảy ra chút trục trặc nho nhỏ, mọi người hãy chờ một lát].
Giống như sợ mọi người không tin, nó còn đếm ngược: [Thời gian khôi phục: 10 giây, 9 giây, 8 giây...]
"..."
"!!!!!"
Thẩm Mặc lạnh mặt, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.
Giản Cảo Chi nhẹ nhàng thở phào.
"Á!!!" Người không nhịn được gào ra thành tiếng lại là Việt Trạch.
Cảnh tượng trước mắt không khác gì một màn game kinh dị phải trực tiếp đối mặt, cậu ta nhảy một cú, cao hơn ba thước: "Mèo, mèo..."
Giản Cảo Chi ôm vai cậu ta an ủi: "Anh Việt, anh phải tin tưởng bà Tạ.
Bà ấy là người thân của ngài Tạ, hiểu rõ thân thể của ngài ấy nhất.
Lời bà ấy nói không sai được đâu".
Việt Trạch: Im miệng đi! Mày có biết cái quái gì đâu! Mày là đứa ngốc nhất chỗ này đấy!!!
Cậu ta nhịn lại nhịn, cuối cùng cũng đem cái câu "Mèo biết nói" kia nuốt vào bụng, không thét ra ngoài.
Mình đã nói dối, có rưng rưng nước mắt cũng phải ngậm chặt trong mồm.
Việt Trạch hít sâu một hơi, vô cùng có đạo đức nghề nghiệp nở nụ cười miễn cưỡng: "Ừ, mày nói thế tao yên tâm hơn rồi".
"Không muốn cười thì đừng cười".
Giản Cảo Chi đau lòng nhìn Việt Trạch, hai bàn tay nắm tay cậu ta, trong sáng như một thiên sứ: "Anh Việt, nếu anh thực sự không yên lòng thì chúng ta có thể cùng nhau cầu nguyện cho ngài Tạ".
Cảm nhận được run rẩy trong lòng bàn tay Việt Trạch, Giản Cảo Chi thầm nghĩ: Anh Việt lương thiện quá.
Việt Trạch: "..." Cầu nguyện cái beep ấy! Thả tao ra, thằng ngốc này!
Không ai chú ý đến nơi hẻo lánh, điện thoại Tạ Giác tự động mở hộp thư đến, ấn vào biểu tượng Lục Tấn Giang, chọn //
[Thẻ nhập vào thân thể dùng một lần, thời gian sử dụng 24h, giá bán: 20 điểm.
Bạn chắc chắn muốn mua nó chứ?]
[Có.]
[Chơi xì dách đi].
038 xào bài, nói với Tạ Giác: [Ký chủ! Đặt cược!]
Chỉ thấy bóng hình Tạ Giác trước mặt nó đột nhiên nhạt đi, cuối cùng biến mất hẳn.
038: [Ơ?]
Tạ Giác dưới mặt đất mở mắt ra, nắm lấy bàn tay đang đỡ mình, cười nói: "Anh Thẩm, sao tay lạnh thế này? Để tôi ủ ấm cho anh nhé?"
"..." Thẩm Mặc sững người một lát, đột nhiên