Tiếng máy bay trực thăng vù vù vang lên giữa không trung, nhìn xuống biển rừng bên dưới, tất cả mọi người đều cảm thấy cả thể xác và tinh thần khoan khoái.
"Đây là chuyện các bên cùng có lợi".
Tạ Giác nói với 038: "Tôi nhận được tiền, Leonard nhận được một thành công lớn trong sự nghiệp, mà những người khác thì nhận được sự vui vẻ".
038 run rẩy, lẩm bẩm: [Tiền cũng đã lừa, anh còn nói năng thoát tục dễ nghe thế làm gì?]
Chẳng qua lúc nó ngẫm lại, đúng là ký chủ nó đã cho đối phương rất nhiều cơ hội --- lần đầu tiên, trong bữa tiệc, anh ra lệnh cho mọi người thay đồ liền thân, nếu là người cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương, thì họ đã lập tức rời khỏi hội trường, những người còn lại chẳng qua là đám muốn ôm đùi của nhà họ Lưu.
Lần thứ hai, trong cuộc họp ban nãy, Tạ Giác ra một cái giá trên trời.
Nếu ông Thẩm không rắp tâm hại người, lúc ấy đã sớm nên thu tay lại, lựa chọn phương án hợp tác cùng anh.
Lần thứ ba, là lúc Tạ Giác thiết lập những điều khoản hợp đồng khắc nghiệt, nếu những người tham gia cuộc họp cẩn thận hơn, họ sẽ hiểu bằng năng lực của họ, họ không thể gánh vác nổi hậu quả, cũng sẽ không hợp tác với ông Thẩm.
Ba lần trốn chạy họ đều bỏ lỡ, chỉ có thể nói người thật ngu xuẩn lại còn tham lam, muốn dựa vào nhà họ Lưu xin chén cơm, nhưng cũng muốn đâm một đao sau lưng nhà họ Lưu.
[Nghĩ kỹ thì đám ngốc này thua cũng không oan uổng].
038 lẩm bẩm: [Bọn họ tính kế ký chủ, ký chủ còn cho họ ba cơ hội trốn thoát.
Ký chủ à! Anh thực sự là người tốt đó!]
"Cậu hiểu là được".
Tạ Giác xoa xoa đầu nó: "Thật ra phá sản cũng là chuyện tốt đối với họ.
Mặc dù họ mất đi tất cả tiền của, nhưng sau này sẽ không lo bị lừa nữa".
038 gật đầu thật mạnh, nó cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm, nhưng không biết không đúng ở chỗ nào.
Rất nhanh, máy bay đã hạ cánh trên đỉnh núi.
Phi công chỉ về đằng trước, nói: "Suối nước nóng ở phía trước".
Anh ta tháo dỡ áo choàng tắm, khăn tắm, trà bánh và một số đồ vật cần sử dụng khi tắm suối nước nóng, nói: "Suối nước nóng ở ngoài trời.
Căn cứ theo sở thích của các vị khách, suối nước nóng được chia thành mấy chục bể tắm khác nhau, các vị cứ thoải mái chọn lựa".
"Vì bảo vệ sự riêng tư của khách hàng, chốn quanh đây không có người nào khác, sau hai giờ đồng hồ máy bay trực thăng sẽ đến đón các vị.
Nếu như các vị có bất cứ yêu cầu gì thì hãy liên hệ với tôi bất cứ khi nào".
Anh ta để lại số điện thoại di động, gật đầu với nhóm người một cái, lái máy bay trực thăng về khách sạn.
Những người còn lại liếc nhìn nhau, chia thành tốp năm tốp ba, gọi nhau: "Đi thôi".
Tạ Giác đứng im tại chỗ, ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Trong núi, sương mù mờ mờ ảo ảo phủ đầy, những đám mây bồng bềnh như từng mảng từng mảng lông vũ, phần mép bị ánh mặt trời chiếu rọi biến thành những khoảng màu đỏ cam xinh đẹp, giúp dãy núi phủ thêm một tầng hào quang.
Ai có thể nghĩ ra, cảnh tượng đẹp đẽ yên bình thế này lại là báo hiệu trước của một cơn thiên tai?
Anh duỗi tay về phía sau, tóm lấy tay nhân vật chính thụ.
Lòng bàn tay anh bị người kia nắm ngược lại, xúc cảm ấm áp từ nơi hai bàn tay đan vào nhau truyền tới không ngừng, đầu lông mày Tạ Giác hơi nhướng lên, nói với những người còn lại: "Tôi còn chút chuyện quan trọng cần làm, xin lỗi, không thể đi cùng mọi người được".
Lúc nói chuyện, anh khẽ mỉm cười, gương mặt anh tuấn xuất hiện một vầng sáng chiếu rọi, dịu dàng như gió xuân thổi, cũng dễ thay đổi không khác gì gió xuân.
Đám người nhìn hai bàn tay đan lấy nhau, nở nụ cười ngầm hiểu, "Được rồi, cậu Lưu, xin mời".
Không ai lại không thức thời đến mức quấy rối hào hứng của "cậu Lưu".
Bọn họ nhường ra một con đường, chăm chăm nhìn theo "cậu Lưu" thản nhiên quay người, dẫn nhân viên phục vụ nọ đến một bể tắm riêng biệt.
Bóng dáng cả hai dần khuất xa, biến mất giữa rừng cây sum suê tươi tốt.
"Tiểu Mặc".
Ông Thẩm vỗ vai con trai.
"...!Dạ".
Thẩm Mặc thu lại tầm mắt, bỏ qua nỗi không cam lòng nhàn nhạt trong lòng.
Anh ta theo sau lưng bố mình, đi về con đường ngược hướng với hai người nọ.
Bởi vì ban nãy đã thành công thỏa thuận hợp tác với nhau, đám người muốn tiếp tục bồi đắp tình cảm cho nên không ai định tách ra.
Bọn họ cùng chọn một bể tắm lớn, dưới sự dẫn đầu của Leonard, tất cả cởi áo cởi quần, ngâm mình trong làn nước ấm.
Cứ thế nói chuyện một hồi, không biết từ khi nào chủ đề lại quay về cậu cả nhà họ Lưu.
"Khó trách ai cũng bảo cậu Lưu vốn là cao thủ tình trường, trước đó tôi nào có tin, hôm nay gặp được, quả nhiên không phải lời đồn".
"Cái cậu nhân viên phục vụ kia ban đầu còn ra vẻ không muốn theo, mới được bao lâu đâu mà đã hết mớm hoa quả lại tắm suối nước nóng cùng? Tôi thấy cậu ta rất vui lòng ấy chứ?"
"Cũng đúng mà, với gia thế tướng mạo còn cả thủ đoạn của cậu Lưu, ai sẽ chịu cho nổi đây? Nếu là người, kẻ nào cũng muốn ngã vào ngực".
"Đáng tiếc, ông cụ Lưu đã nhìn nhầm người, cơ nghiệp bao đời của nhà họ Lưu sợ là cuối cùng sẽ mất ở trong tay kẻ ăn chơi này".
"Ai nói không phải chứ?" Trong làn hơi nước mù mịt bốc lên từ bể tắm, một trận cười khẽ vang vang.
Là một liên minh cạch mặt nhà họ Lưu, cả đám người vừa thoải mái thư giãn tinh thần và thể xác, vừa thảo luận về nỗi thất bại của nhà họ Lưu.
"Có lẽ lựa chọn đưa cậu Lưu lên làm người thừa kế sẽ biến thành sự kiện khiến ông cụ Lưu hối hận cả đời.
Tính khí ông cụ Lưu nóng nảy, mong là đừng tức quá hóa bệnh".
"Cho nên những người như chúng ta ấy mà, lúc giáo dục con cái đừng chỉ nhìn năng lực, phải nhìn cả nhân phẩm của nó.
Người trẻ tuổi phải bình tĩnh một chút, đừng quá ngông cuồng.
Cậu Thẩm kém cậu Lưu không đến mấy tuổi, lại trông chững chạc hơn rất nhiều, sau này hẳn sẽ làm nên nghiệp lớn".
"Đâu có, đâu có..." Ông Thẩm thấy mọi người khen con trai mình, tất cả các ống dẫn máu trên cơ thể đều chảy thông, giống như trẻ ra mười mấy tuổi.
Ông ta lôi kéo Thẩm Mặc vẫn còn đang không yên lòng, muốn anh ta nói lời cảm ơn mọi người, thuận tiện kéo Leonard vào trong chủ đề trò chuyện, để lão không nghĩ mình bị đám người bọn họ bỏ qua.
Ông Thẩm ngẩng đầu: "Le..."
"Ơ?" Ông ta nhìn xung quanh một vòng: "Mọi người có thấy ngài Leonard đâu không?"
"Không biết..." Hơi nước bốc lên che khuất tầm mắt mọi người, cả đám đứng lên tìm, lấy áo choàng tắm thắt bên hông.
"Tôi không thấy".
"Chỗ tôi cũng không có".
"Mới ban nãy tôi thấy ngài ấy đi sang bên cạnh, có lẽ là lấy chút hoa quả."
"..."
"Thẩm Mặc, con có thấy ngài ấy không?" Ông Thẩm hỏi.
"Dạ?" Thẩm Mặc đang ngẩn ngơ buột miệng trả lời: "Lưu...!Ý con là, có phải ngài ấy đã sang chỗ anh Lưu bên kia rồi không?"
"Sao có thể?" Đám người cười ầm lên: "Ngài Leonard là người đàng hoàng, ngài ấy không thích mấy thứ đó đâu".
Dù sao cũng không tìm được người, cả đám lại quay về bể nước ấm áp dễ chịu, chủ đề dần dần trượt xuống vùng nguy hiểm: "Mọi người nói xem, cậu Lưu bên kia đã tiến hành đến bước nào rồi?"
"Ha ha ha..."
Tiếng cười xuyên qua rừng cây, lọt vào tai một người, người đó là Leonard.
Lão đang ngồi xổm trên mặt đất, cầm một cái túi lớn trong tay, không ngừng nhét đồ vào đó.
Chỗ Leonard đang ở là một chiếc đình nghỉ chân, bên cạnh có vài giá gỗ, lần lượt đặt những món đồ uống, hoa quả cùng quần áo của cả đám người.
Lão nhét hết quần áo vào trong túi, sau đó buộc chặt miệng, vác lên vai, nhanh chân bỏ chạy.
"Chờ một chút, suýt quên mất".
Lúc chạy ra khỏi đình nghỉ chân, Leonard dừng bước.
Ông quay lưng lại, giơ ngón giữa lên, phát âm từng chữ từng chữ tròn trịa, chửi: "Một lũ thiểu năng".
"Có điều, không biết ông chủ đã làm đến bước nào rồi".
Nghe đám ngốc này nói chuyện, Leonard cũng nổi cơn tò mò.
"Hay là đi xem một chút...!xem một chút thôi?"
Tò mò cào tim cào phổi một hồi, Leonard lắc đầu, quên đi, sinh mạng chỉ có một, lão vẫn sống chưa đủ.
"Vẫn nên ở lại chơi đùa cũng lũ ngốc này thì hơn".
...
Bể tắm riêng chỉ khoảng tầm sáu bảy mét vuông, hai người trưởng thành ngồi xuống, chân tay không khỏi tiếp xúc lẫn nhau.
Thẩm Mặc nhìn bể tắm đầy hơi nước lượn lờ, tâm trạng bình tĩnh, thế nhưng giọng điệu lại lộ ra nỗi thấp thỏm: "Cậu Lưu?"
Hắn nhanh chóng suy ngẫm, nếu như "Lưu Lỗi" thật sự muốn tắm nước nóng cùng hắn, hắn phải đối phó với "gã" như thế nào?
Vừa rồi nắm tay thì thôi đi, nhưng trước khi xác nhận thân phận thực sự của "gã", Thẩm Mặc không định tiếp xúc thân mật hơn.
Hắn nhíu mày.
Tạ Giác không hề chú ý đến hắn, thầm hỏi 038 trong đầu: "Sao giông bão còn chưa tới?"
[Hả?] 038 khó hiểu nói: [Không đến không phải càng tốt sao? Nhân vật chính thụ đang ở ngay trước mắt anh đấy, anh không có ý định làm gì đó hả?]
Tạ Giác: "Ừ...!cũng có lý".
Anh hỏi 038: "Đoạn này cốt truyện viết thế nào?"
038: [Chỉ viết có mấy câu.
--- Công