Các lãnh đạo ban ngành có liên quan của thành phố L chỉ cần dùng chi phí cực thấp đã nhận được công nghệ hàng đầu trong nước và ngoài nước, lập tức bật đèn xanh cho tất cả các yêu cầu khác của Tạ Giác.
Ông Thẩm nhìn chằm chằm đường cong màu xanh lá cây trên thị trường chứng khoán, ngay cả cơm cũng không thèm ăn.
Khi nhìn thấy đường cong đó bắt đầu có bước ngoặt, ông ta run rẩy ngón tay gõ xuống bàn phím, hai mắt mở to, cơ bắp khuôn mặt cứng như sắt.
Thẩm Mặc hơi lo lắng, hỏi: "Bố, bố đã thế chấp bao nhiêu tài sản để ký quỹ vậy?"
"Năm trăm triệu".
"Năm trăm triệu?! Bố, bố đã rút tiền từ quỹ tài chính của công ty?"
Dân cờ bạc đã chìm vào cơn nghiện sẽ mất đi lý trí, ông Thẩm nghiêng đầu sang bên, trừng mắt lườm Thẩm Mặc một cái: "Câm miệng! Có biết bao nhiêu người muốn đi theo quý ngài XS học đầu tư tài chính mà không có cơ hội, nước A bưng núi vàng núi bạc muốn mời ngài ấy thành lập quỹ đầu tư tư nhân, ngài ấy còn không đồng ý".
"Lại nói thêm, sáng nay bố đã kiếm được bao nhiêu tiền, đâu phải con không nhìn thấy...!Được rồi, lùi sang bên đi.
Chẳng khác gì mẹ con cả, rặt một đám tóc dài kiến thức ngắn".
Thẩm Mặc hít sâu, bỏ đồ ăn đã nguội lạnh trong tay xuống.
Anh ta cảm thấy lo lắng, nên đi ra ngoài gọi điện thoại: "Mẹ, trong nhà còn tiền chứ ạ? Mẹ gửi cho con đi...!Đừng hỏi gì cả, mẹ cứ đưa hết cho con đi".
...
Tập đoàn Lục Nguyên – nhà họ Lưu, các cổ đông hiện giờ như chết cha chết mẹ.
Bọn họ đã vừa mới sử dụng hết tất cả vốn lưu động, thậm chí còn dùng cả khoản tiền hợp đồng "cậu Lưu" mang tới cứu, thế nhưng giá cổ phiếu vừa kéo lên chưa được bao lâu, một kẻ quyền lực đã nhúng tay vào, phá hỏng toàn bộ lợi thế của họ.
Một cổ đông không nhịn được, bực bội tháo cà vạt, cầm bao thuốc lá đi lên sân thượng.
"..."
"Lão Tôn? Lão Lý? Lão Tống? Các ông cũng ở đây sao?"
Mấy người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da chỉnh tề đứng bên cạnh lan can, quay đầu lại hỏi: "Vẫn chưa liên lạc được với cậu Lưu?"
Đám cổ đông cười khổ gật đầu.
Người hỏi bực bội chửi một tiếng, ném đầu lọc điếu thuốc xuống mặt đất, nghiền nát.
Trên mặt đất đã phủ một tầng tàn thuốc thật dày, ông ta nói: "Tôi muốn bỏ hết số cổ phần trong tay! Tôi không muốn chết cùng nhà họ Lưu! Mọi người thì thế nào?"
Hốc mắt người đàn ông trung niên đỏ bừng, hai mắt tràn đầy tơ máu, lộ ra sự đáng sợ và dữ tợn, thế nhưng tất cả những người ở đây không một ai chế giễu ông ta.
Mặc dù mới chỉ có một ngày thôi, nhưng đối với họ, không khác gì một thế kỷ đã qua.
Họ liếc nhìn nhau, đạt thành sự ăn ý --- "Đi, chúng ta tới gặp cụ Lưu".
Lời còn chưa dứt, lại có một vị cổ đông đẩy cửa bước ra, sắc mặt sợ hãi: "Không ổn rồi! Nhà họ Thẩm tuyên bố bọn họ sắp hợp tác với ngài XS cùng xây dựng cơ sở công nghiệp năng lượng mới, giá cổ phiếu tiếp tục giảm mạnh".
"Thẩm Trác?" Những người ở nơi này đều biết ông Thẩm, bị một nhân vật râu ria bình thường họ không để vào mắt chơi một cú, bọn họ phẫn nộ mà lại không thể làm gì cả.
Mấy vị cổ đông nhìn thoáng qua lan can tầng thượng --- nơi này là tầng 66, họ có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh quan xinh đẹp của thành phố không sót thứ gì.
Bọn họ không khỏi nắm chặt lấy lan can, chân như nhũn ra.
Cơn gió mát mẻ hiếm có của ngày hè thổi qua, các vị cổ đông lại cảm thấy trái tim mình băng giá.
"Đi thôi".
Một lúc lâu sau, một vị cổ đông lê bước chân nặng nề, đi về phía lối ra của sân thượng: "Phá sản hay thế nào đi chăng nữa cũng phải có một câu trả lời cuối cùng.
Hãy nhớ tới người nhà của mình".
Hôm qua bọn họ còn là những kẻ nhiệt huyết thành công, trong vòng một ngày dường như đã già thêm mười mấy tuổi.
Lúc quay trở lại văn phòng trên tầng cao nhất, đột nhiên, một tiếng hoan hô gần như có thể lật tung nóc nhà vang lên.
"Ồn ào cái gì?" Một vị cổ đông lớn tiếng trách mắng.
Nhân viên bị ông quát tháo không hề hoảng sợ.
Anh ta cầm điện thoại di động lên, trên mặt là tia sáng sống sót sau tai nạn: "Sếp Tôn, năm phút đồng hồ trước đó, giá cổ phiếu của tập đoàn Lục Nguyên đột nhiên tăng lên, có người đang mua lại số cổ phiếu trôi nổi trên thị trường! Chúng ta được cứu rồi!"
"Cái gì?" Các cổ đông nhào vào máy tính, cầm lấy con chuột: "Có biết ai đang kéo giá cổ phiếu lên không?"
Nhân viên lắc đầu.
Đúng lúc này, điện thoại của mấy vị cổ đông đồng thời vang lên, có người thông qua người bọn họ quen biết, bày tỏ lời đề nghị thương lượng với họ.
"Là người đó?!" Trong chớp mắt nhìn thấy cái tên kia, các cổ đông có cảm giác như chìm vào giấc mộng
Bọn họ nhìn nhau, thấy được quyết định trong mắt những người còn lại --- đồng ý.
...
Tạ Giác cầm chiếc bút bi đặt trên mặt bàn lên, dựng thành một cái Kim Tự Tháp, sau đó nhẹ nhàng đẩy nó.
"Cạch ---" Mấy chục cây bút ngã đổ khắp bốn phương, lăn xuống gầm bàn, bị Bà Tạ như hổ đói vồ mồi, ngậm vào trong miệng.
Tạ Giác sờ đầu mèo: "Công ty của nhà họ Lưu đã trở thành của tôi".
Bên cạnh bàn có một cốc cà phê đen đã lạnh, Tạ Giác thở dài: "Đáng tiếc, tôi không thể thấy được nét mặt của Thẩm Trác bây giờ".
[Đúng vậy, thật đáng tiếc].
038 cẩn thận đáp lời.
Lời của nó hoàn toàn là lời thuận theo ký chủ, giờ khắc này nó không dám còn bất cứ ý kiến nào với ký chủ nữa.
Nó tận mắt trông thấy được con quái vật khổng lồ nhà họ Lưu, chỉ trong vòng ba ngày đã bị ký chủ nhà nó đẩy đổ.
Lại nhớ tới lúc ban đầu nó đã hất hàm sai khiến ký chủ, 038 tự cảm thấy bội phục chính mình.
[Chắc chắn tôi đã trở thành kẻ đầu tiên trốn thoát thành công dưới tay anh nhỉ? Tôi đúng là một bé ngốc may mắn!]
"Tiếp tục thu mua số cổ phiếu trôi nổi trên thị trường".
Tạ Giác không hề tiếc tiền, dù sao trước đó anh đã tham gia hoạt động bán khống cổ phiếu nhà họ Lưu, ông Thẩm kiếm được tiền, anh còn kiếm được nhiều hơn: "Thẩm Trác bỏ thêm 5 phần đòn bẩy, tôi muốn tranh thủ kéo giá cổ phiếu lên cao thêm nữa, như thế ông ta mới ngã càng đau hơn".
[Được].
038 run lên, đốt nến cho ông Thẩm --- vì oan khuất thù hận gì mà đang êm đang đẹp ông lại phải sống chết cùng ký chủ nhà tôi? Được sống không phải đã tốt lắm rồi hả?
...
Máy chiếu HD chiếu lên màn chiếu trong phòng khách, Thẩm Mặc thoải mái ngồi trên ghế sofa.
Trợ lý từ bếp đi tới, bê một đĩa trái cây: "Tôi đã cắt ít cam và táo, ngài có muốn ăn khoai tây chiên không?"
"Mang hai túi tới đây."
"Được".
Trợ lý mở tủ lạnh, thuận tay lấy thêm hai lon bia.
Thẩm Mặc nhận bia, nhìn màn chiếu, bên trên là hình ảnh camera giám sát phòng bệnh của ông Thẩm.
"Sao lại thế này?" Tay chân ông Thẩm run rẩy, ông ta nhìn giá cổ phiếu không ngừng tăng cao, trái tim chảy máu.
"Tài chính nhà họ Lưu đã tới đáy, là ai đang giúp chúng?"
Sắc mặt Thẩm Mặc cũng trắng bệch, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh hơn ông Thẩm một chút.
Anh ta nói: "Chúng ta lập tức dừng lại, không chơi nữa.
Không phải sáng nay bố đã kiếm được rất nhiều sao? Mà chúng ta vẫn còn hạng mục hợp tác với ngài Leonard nữa, tin tức mới được đưa ra, sớm muộn gì cũng kiếm lại được".
"Con nói đúng..." Ông Thẩm nắm chặt một quả táo đặt bên giường bệnh, giống như đang cố nắm lấy cọng rơm cuối cùng.
Ông ta hạ quyết tâm, nói với Thẩm Mặc: "Con rửa hộ bố quả táo này".
Chờ khi Thẩm Mặc rời đi, ông Thẩm lâp tức liên hệ với những người nhận lời hợp tác với ông ta mấy hôm trước, yêu cầu họ chuyển số tiền vốn đầu tiên sang.
"Mọi người đã thấy được triển vọng tương lai của dự án, tôi không lừa mọi người..."
Ông ta cầm số tiền vốn đầu tiên, lần nữa đầu tư vào thị trường chứng khoán --- Thẩm Mặc không hề biết, vì để thu hoạch được nhiều hơn, ông Thẩm đã tham gia thị trường giao dịch phi tập trung*, một khi không thêm tiền ký quỹ vào, tất cả số tiền đã đầu tư sẽ tan thành bọt nước.
Ông Thẩm dứt khoát