Cuộc họp của hội đồng quản trị ngày hôm nay cuối cùng vẫn không thể thành công, bởi vì cậu Lưu đã làm loạn cả hội trường.
Phía bên ngoài đột nhiên xuất hiện vài vị cảnh sát, bọn họ lạnh mặt, trực tiếp còng tay Lưu Lỗi đang hô to gọi nhỏ, dẫn thẳng đi.
"Đồng chí cảnh sát".
Cổ đông ban nãy nói chuyện cùng Lưu Lỗi tiến lên hỏi thăm: "Không biết cổ đông công ty chúng tôi đã phạm phải tội gì?"
"Ông là gì của anh ta?" Ánh mắt cảnh sát lạnh băng, nhìn thẳng vào, khiến lòng người run sợ.
Các cổ đông khác nhạy cảm phát hiện, ngày thường họ từng gặp qua cảnh sát trong khu vực này, nhưng những gương mặt ở đây hoàn toàn xa lạ.
Nhóm cảnh sát tới bắt người kỷ luật nghiêm minh, trang bị chỉnh tề, không giống những vị cảnh sát nhân dân bình thường ở đồn cảnh sát, mà giống...! tổ trọng án của thành phố hơn.
Sau khi ý thức được chuyện này, các cổ đông vội tránh xa thêm chút, phủi sạch quan hệ với cậu Lưu.
"Không, chúng tôi chỉ là đồng nghiệp muốn hỏi thăm một chút, liệu chuyện của cậu ấy có ảnh hưởng tới công ty hay không?"
"Đúng, thật ra các anh đến đúng lúc chúng tôi đang tổ chức cuộc họp của hội đồng quản trị, chuẩn bị miễn nhiệm tất cả các chức vụ của cậu ta".
Thái độ của vị cảnh sát dẫn đầu nhẹ nhàng hơn một chút, anh ta nói: "Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, tội của Lưu Lỗi chủ yếu đều là tội danh cá nhân, không liên lụy đến người khác, vẫn phải tiếp tục điều tra thêm.
Cảnh sát chúng tôi làm việc đều có bằng chứng, sẽ không đổ oan cho người tốt, nhưng cũng sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ xấu nào.
"Vâng, vâng, anh nói đúng".
Các cổ đông liếc nhìn nhau, thật ra những chuyện cậu Lưu làm bọn họ đều từng âm thầm nghe được, cũng khinh thường không ít.
Thế nhưng nhà họ Lưu chấp nhận giúp đỡ đè tin tức xuống, những cổ đông nhỏ đi theo nhà họ làm ăn cũng không tiện nói gì.
Hiện tại xem ra, nhà họ Lưu đã thật sự ngã xuống, sổ sách nợ nần bắt đầu bị tính toán.
Một con quái vật khổng lồ cắm rễ nhiều năm ở thành phố L, không đến ba ngày đã hoàn toàn đổ sụp mà chẳng gây ra một tiếng vang, trong lòng các cổ đông không khỏi thổn thức.
Chẳng qua khi trông thấy vị cảnh sát từ đầu đến cuối luôn nghiêm túc kia trước khi rời đi lại khẽ gật đầu với sếp Tạ, các cổ đông cảm thấy như mới được uống thêm một viên thuốc an thần.
Mặc dù nhà họ Lưu đã hoàn toàn biến mất khỏi tập đoàn Lục Nguyên, nhưng quý ngài XS đã thay thế nhà họ.
Anh còn trẻ như vậy, có năng lực như vậy, lại còn có cả khả năng giao tiếp và mối quan hệ sâu rộng, sao họ phải lo lắng tập đoàn Lục Nguyên sẽ không được anh dẫn dắt đi đến một tương lai tươi sáng hơn?
Hiện tại xem ra, sự lựa chọn vất bỏ nhà họ Lưu, theo chân sếp Tạ đây thực sự là một sự lựa chọn chính xác.
Nghĩ như vậy, tất cả các cổ đông quay lại phòng họp, mở màn hình thuyết trình lên, kéo chiếc ghế ngồi trên cùng, hiền lành gọi Tạ Giác: "Sếp Tạ, chúng ta tiếp tục họp thôi".
"Mặc dù cậu Lưu đã bị bắt giam nhưng cổ phần trong tay ngài hiện giờ đã vượt quá 30%, cộng thêm sự ủng hộ của chúng tôi, đủ để thông qua nghị quyết hôm nay của hội đồng quản trị, trở thành cổ đông lớn nhất".
"Nếu như các nhà đầu tư của tập đoàn Lục Nguyên chúng tôi biết được, người dẫn dắt tập đoàn sau này là một người xuất sắc như ngài, nhất định họ sẽ rất vui mừng".
"Đến lúc đó, không chừng giá cổ phiếu công ty chúng ta còn tiếp tục gia tăng thêm một đợt.
Đám chúng tôi có thể theo ngài hưởng phúc được rồi".
"Bản dự thảo quy hoạch xây dựng cơ sở năng lượng mới hôm qua ngài gửi tôi đã xem qua, có mấy chỗ không rõ lắm, còn cần nhờ ngài chỉ dạy..."
Nếu như Lưu Lỗi không bị cảnh sát bắt đi, vẫn ở lại cuộc họp này, có lẽ gã đã tức giận đến hộc máu.
Những cổ đông năm xưa chưa từng kính trọng gã đến như vậy, thỉnh thoảng còn làm trái lời gã, hôm nay lại ngoan ngoãn dịu dàng trước mặt Tạ Giác hệt như một đám động vật ăn cỏ, hiền hòa như bạn tốt nhiều năm.
Đây chính là sức hấp dẫn của tiền tài.
Trong sự quyến rũ khổng lồ của lợi nhuận vài tỷ mỗi năm, hiện giờ Tạ Giác chính là Thượng Đế của đám cổ đông bọn họ, ý chí của anh là ý chí của công ty, anh bắt các cổ đông làm gì họ sẽ làm cái đó.
Anh muốn đuổi Lưu Lỗi, cho nên toàn bộ Lục Nguyên sẽ không bao giờ nhắc tới cái tên này, thậm chí cả những kẻ thân thích với nhà họ Lưu còn ở lại trong tập đoàn cũng vậy.
Ý nghĩa về mặt xã hội của cái tên Lưu Lỗi đã hoàn toàn bị Tạ Giác xóa bỏ.
038 chợt tỉnh ngộ, đây mới thực sự là "thay thế" mà Tạ Giác nhắc đến.
Nó mở thanh nhiệm vụ, phát hiện tất cả những phần chú thích "Công khốn nạn (Lưu Lỗi)" đã lặng yên chuyển hết thành "Công khốn nạn (Tạ Giác)".
...
Lúc phát hiện ra sự thay đổi này, 555 đang cùng ký chủ của mình đi vào một ngôi làng nhỏ hẹp và bẩn thỉu.
Những con ngách nhỏ lít nha lít nhít như mạng nhện phân bố dày đặc, bởi vì hệ thống thoát nước đã cũ, kiến trúc biến chất theo thời gian, con người hỗn loạn, thế nên nơi này không khác gì một chốn hẻo lánh bị thành thị hiện đại hóa lãng quên.
Thẩm Mặc thay một thân áo sơmi quần jean cũ, đeo cặp kính áp tròng.
Bỏ qua bề ngoài quá mức nổi bật của mình, hắn đã hoàn toàn hòa nhập với thôn xóm nơi đây.
Trợ lý: "Ông chủ, tôi bảo này.
Nếu ngài muốn diễn càng thật hơn nữa, có lẽ ngài nên đi cạo đầu."
Thẩm Mặc mua một xiên mì căn nướng, bịt miệng anh ta lại, hỏi 555: "Cậu có ăn được đồ ăn thực bên ngoài này không?"
[Có!] 555 cảm động đến rơi nước mắt: [Dùng điểm chuyển sang số liệu là được.
Ký chủ, ngài muốn cho tôi ăn hả?]
Thẩm Mặc dứt khoát mua toàn bộ phố ăn vặt, mỗi thứ một phần.
Khi đi tới khu vực không có ai, hắn đút đồ ăn cho 555, xoa đầu nó: "Ăn đi".
[Hu hu...] 555 nhìn một đống đồ ăn ngon trước mặt, cảm động chết mất thôi: [Ký chủ, tất cả điểm tích lũy tôi có ngài cứ tiêu hết đi! Điểm tháng này của tôi lại được chuyển tới rồi! 500.000 điểm đấy! Ngài cứ dùng hết đi! Ngài không cần tiết kiệm cho tôi đâu, dù sao tháng sau tôi lại có 500.000 điểm tiêu vặt, tiêu không hết cũng phiền não lắm].
Thẩm Mặc: "..."
555 luôn có khả năng sử dụng chất giọng thành khẩn nhất, nói ra những lời đáng ăn đòn nhất.
Hắn nghĩ, nếu như trong những năm tháng nghèo túng, hắn gặp được một hệ thống thích ăn nói kiểu như nó, chắc chắn hắn sẽ không nhịn được, đem nó biến thành bao cát mà đánh đập.
Thật may, hiện giờ hắn đã có tiền.
Thẩm Mặc hỏi trợ lý: "Người nhà họ Thẩm tới chưa?"
"Tới rồi".
Miệng anh trợ lý nhét đầy mì căn nướng, nhồm nhoàm nói không rõ câu: "Camera giám sát đã quay được cảnh xe họ đi vào trong thôn, nhưng đường phố nơi này quá nhỏ hẹp, xe đi vào không dễ".
Đang nói dở, chiếc điện thoại nắp gập trong túi vang lên, màn hình hiển thị người gọi đến được lưu với cái tên là "Hắc Thổ".
"Ông chủ, của ngài".
"Alo?" Thẩm Mặc nhận điện thoại: "Cái gì? Đương nhiên không được rồi.
Nếu như cậu không lái xe đến dưới nhà, sao tôi có thể nói với người bên cạnh rằng tôi đã phát tài được chứ? Có phải cậu định làm mất mặt tôi phải không?"
"Cậu không cần giải thích, tôi biết mấy người đang âm mưu những gì, cậu muốn tôi khó xử, muốn tôi xấu mặt, yên tâm thoải mái cướp đi tất cả những gì tôi có...!Tôi nói cho cậu biết, cậu cứ mơ đi.
Tôi mới là con ruột của nhà họ Thẩm, tất cả mọi gia sản trong nhà là của tôi! Dù sao tôi cũng chỉ nhận xe không nhận người, cậu tự mà lo liệu!"
Nói xong, hắn cúp điện thoại.
Trợ lý vỗ tay khen: "Ông chủ, xuất sắc!"
Một bên khác, Thẩm Mặc tức giận ném di động sang một bên ghế ngồi.
Anh ta nghĩ mãi không ra, tại sao cùng chảy chung một dòng máu của ông Thẩm, tên gọi cũng giống nhau, thế nhưng Thẩm Mặc kia lại không lên được mặt bàn đến chừng này? Quả thực hắn đã kéo thấp đẳng cấp của anh ta xuống.
Đáng đời bị bán đến thôn núi xa xôi, không thì nhất định đã làm mất mặt nhà họ Thẩm lâu rồi!
Tiếng còi xe xích lô cùng xe điện không ngừng vang lên phía đằng sau, có người đang dùng tiếng địa phương chửi ầm.
Lái xe hỏi: "Cậu Thẩm, chúng ta còn đi nữa không?"
"...!Đi".
Thẩm Mặc cắn răng: "Chắc chắn anh trai đã trải qua một cuộc sống khó khăn nên mới muốn khoe khoang trước mặt bạn bè như vậy.
Là em trai anh ấy, tôi muốn giúp anh ấy thỏa mãn nguyện vọng này".
Lái xe mang theo thương hại khởi động con Ferrari đi mượn từ ngoài cửa hàng, cẩn thận tỉ mỉ lái vào con hẻm nhỏ rộng hơn 3m, lập tức chắn toàn bộ đường đi.
Người đi bộ hai bên đường, quán nhỏ, hàng rau nhao nhao tránh né, dùng tiếng địa phương chửi người trong xe hơn trăm lần, thậm chí còn ném cả rau thối cà chua vào thân xe.
"XX nhà mày", "Vội đi đầu thai hả?", "Đồ XX"...!không dứt bên tai.
Thẩm Mặc bị ép chịu đựng những ngôn ngữ ô uế, cảm thấy đỉnh đầu của mình đang bốc khói.
Đời này anh ta nào đã từng phải chịu những cơn giận từ đám người bé nhỏ như họ?
Thế là anh ta thúc giục lái xe không ngừng: "Lái nhanh một chút, lái nhanh một chút..."
Lái xe không thể không quay đầu: "Cậu Thẩm, không phải tôi không muốn đi nhanh, tôi chỉ sợ lỡ đâu có một kẻ nào đó nhào ra, giả vờ bị xe đâm trúng, đến lúc đó nói không chừng