Anh trai giao hàng nhanh thở hổn hển kéo theo một cái hòm lớn vào cửa.
Anh trai không quan tâm đến chuyện ba người đang đứng trong phòng đều im lặng, bầu không khí có vẻ hơi xấu hổ đến quái lạ, mà chỉ hỏi thăm: "Quý khách có muốn kiểm tra hàng không ạ?"
"Kiểm tra hàng?!" Giọng nói của anh trợ lý the thé cả lên, hai mắt liếc ngang liếc dọc: "Thế thì không tốt lắm đâu...!ông chủ ơi, có phải chúng ta nên tránh đi một chút không ạ?"
Tạ Giác: "Không cần đâu".
Anh quay sang nói với Thẩm Mặc: "Dù sao cũng là phòng của anh Thẩm, trước khi làm việc gì thì vẫn nên có sự đồng ý của anh ấy".
Trợ lý: "Cần...!cần sự đồng ý?!"
Lần đầu tiên Thẩm Mặc cảm thấy rất mất mặt với trợ lý nhà mình, hắn đáp lời: "Được".
Hắn cũng muốn xem thử người này còn có hành động nào khiếp người hơn nữa!
Tạ Giác còn đang ngạc nhiên, không ngờ vị họ Thẩm này lại dễ nói chuyện như vậy – xem ra, bề ngoài người ta có thể trông rất lạnh lùng, còn là người khuyết tật, nhưng cũng là một kẻ lấy việc giúp người làm niềm vui.
Mà bởi vì anh Thẩm này là người tốt, cho nên anh càng không thể chà đạp lòng tốt của người ta được.
Tạ Giác nở nụ cười đầu tiên trong buổi tối ngày hôm nay, ánh đèn phòng chiếu lại, nụ cười này chẳng khác gì đóa hoa nở rộ dưới trời tuyết tan.
Anh nói: "Tôi chọn sản phẩm luôn ưu tiên chất lượng, nếu anh không yên lòng, có thể cưỡi thử một lần xem sao".
Trợ lý: "Cưỡi cưỡi cưỡi cưỡi?!"
Anh ta đã không còn nhớ nổi cách nói chuyện nữa rồi.
Dám mời ông chủ của tôi ngồi lên ngựa gỗ sao, người anh em, tôi rất kính trọng anh đó!
Trợ lý nhìn về phía ông chủ nhà mình, chỉ sợ máu tươi ba thước sắp bắn lên, ngày mai đầu đề tin tức sẽ có tên họ.
Nhưng Thẩm Mặc lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí nở nụ cười, khách khí mời lại: "Hay là anh lên trước đi?"
Tạ Giác chân thành nói: "Có thể cưỡi cùng nhau mà, tôi mua một con ngựa gỗ giành cho hai người đó".
Trợ lý: "..." Má ơi, đây là cái lời lẽ lang sói gì đây?
Anh ta nghi ngờ mình đã toi đời, hiện giờ thứ đang chứng kiến trước mắt đây chính là cảnh tượng chốn Địa Ngục.
Nhưng mà lại làm cho anh ta thất vọng mất rồi, Thẩm Mặc lạnh lùng lườm anh ta một cái, rồi lại đảo mắt trông sang chỗ Tạ Giác, giọng điệu quay về thành gió xuân ấm áp, đáp rằng: "Được".
Lúc này, anh trai giao hàng cao giọng hỏi họ: "Chuẩn bị xong chưa! Hai người ai trên ai dưới!"
"Ông chủ của chúng tôi nhất định phải ở trên!" Trợ lý cho dù đã chết, cho dù đã ở trong Địa Ngục, cũng phải gào lên lời hò hét từ trái tim, quay đầu lại nói: "Ông chủ của chúng tôi không bao giờ chịu làm kẻ dưới...!Hả?
Ánh mắt đập nồi dìm thuyền đối đầu với đôi mắt tròn vo của ngựa gỗ, ôi thôi thật là đáng yêu.
Một con ngựa gỗ dành cho nhi đồng mũm mĩm hồng hồng đứng trước mặt bọn họ, anh trai giao hàng đang ngồi xổm bên tường chuẩn bị cắm nguồn điện.
Ngựa gỗ phát ra âm thanh rằng: "Các bạn nhỏ ơi, đã chuẩn bị xong chưa? Mau mau ngồi lên lưng tôi nào".
Trợ lý: "..."
Trong lúc anh chàng còn xúc động không nói nên lời, Tạ Giác đã vẩy vạt áo, nói: "Mời anh".
Thẩm Mặc: "Mời anh lên trước".
Tạ Giác: "Anh lên trước đi, dù sao anh cũng phải ở trên".
Thẩm Mặc không từ chối nữa, nhấc đôi chân dài ngồi lên trên ngựa gỗ, Tạ Giác ngồi xuống phía sau.
"Ngựa gỗ phải chạy liền đây! Bạn nhỏ lái xe mau nắm chắc tay vịn, bạn nhỏ phía sau nhớ phải ôm chặt lấy lái xe nha".
Đôi bàn tay người đằng sau chần chờ một lát, cuối cùng nắm lấy vạt áo của Thẩm Mặc.
Tâm trạng Thẩm Mặc không tồi, thậm chí còn cảm thấy mình nên đầu tư một xưởng chế tạo ngựa gỗ chạy điện.
"Không nghe thấy sao? Ôm chặt vào".
Hắm ngậm ý cười, nắm tay Tạ Giác, đặt ở bên eo mình.
Âm nhạc vui sướng vang lên, ngựa gỗ lắc lư kịch liệt, vừa xóc nảy, vừa xoay tròn, đung đưa trên dưới.
Tạ Giác ho nhẹ một tiếng, bàn tay bám vào vòng eo rắn chắc, nhìn Thẩm Mặc nói: "Nắm chặt tay vịn".
"Nghe anh".
Có lẽ đây là chiếc xe có giá trị thấp nhất mà Thẩm Mặc từng lái, nhưng hắn lại cảm thấy, mình muốn thời gian trôi qua chậm một chút...!chậm thêm một chút...
Tạ Giác tự làm bản thân tỉnh táo lại.
Hai