Ngày yến tiệc diễn ra đã rất cận kề rồi, thế nhưng trên dưới Phó gia đều không nghĩ ra được biện pháp để thoái thác, cho nên đành phải để Phó Gia Hiên đi cùng.
Tiệc mừng thọ năm mươi tuổi của Thái hậu dĩ nhiên quà cáp không thể thiếu, nhưng càng khiến người ta đau đầu hơn chính là sở thích của Thái hậu vốn không tầm thường.
Thái hậu mắt nhìn rất cao, cho nên nếu như dám tặng quà sơ sài liền sẽ bị trả về ngay lập tức.
Ở trước mặt bao nhiêu văn võ bá quan trong triều, nếu như quà đem ra tặng mà bị trả lại, này nói xem có bao nhiêu mất mặt?
Chính vì thế, trong một tuần trước khi đến tiệc mừng thọ của Thái hậu, trong kinh thành nhốn nháo tấp nập, mua bán vô số đồ vật quý hiếm giá trị liên thành.
Phó gia cũng vì chuyện chọn vật phẩm này mà đau đầu.
Phó Gia Xuyên là quan tam phẩm, cho nên quà dĩ nhiên phải là món vừa có giá trị vừa làm hài lòng Thái hậu.
Bạc vàng Phó gia đều không thiếu, nhưng là muốn tìm vật phẩm thật sự trân quý, bọn họ tạm thời còn chưa nghĩ ra nên tặng cái gì thì thích hợp.
"Mẫu thân, phụ thân, cho Hiên nhi một viên dạ minh châu đi, chuyện quà tặng của Thái hậu cứ để Hiên nhi lo cho".
Phó Gia Hiên suy nghĩ một lúc, rốt cuộc đứng ra nhận lấy việc khó nhằn này.
"Chuyện này rất quan trọng, không thể có sơ sót.
Mẫu thân biết Hiên nhi muốn giúp đỡ một tay, nhưng là chuyện như vậy vẫn nên để mẫu thân và phụ thân lo liệu thì hơn".
Nhan Tuyết Hà mặc dù tin tưởng nhi tử nhà mình, thế nhưng suy cho cùng y cũng chỉ là một đứa nhỏ bốn tuổi, nếu xảy ra sai sót, Phó gia thật sự lĩnh không nổi hậu quả.
"Hay là như vầy đi, Hiên nhi chuẩn bị một phần quà, phụ thân và mẫu thân cũng chuẩn bị một phần.
Đến ngày yến tiệc chúng ta liền đem ra so sánh xem quà của ai thích hợp hơn, sau đó mới quyết định dâng lên cho Thái hậu".
Phó Gia Hiên nói đến đúng lí hợp tình, hơn nữa ánh mắt rất kiên định, quả thực có muốn từ chối cũng không được.
Hơn nữa hiện tại Nhan Tuyết Hà và Phó Gia Xuyên cũng thật sự chưa nghĩ ra được thứ quà gì hay ho, cho nên cứ để tiểu nhi tử đem đến cho bọn họ thêm một cơ hội khác vậy.
"Thôi được, cứ theo như lời Hiên nhi đi.
Còn dạ minh châu, lát nữa mẫu thân sẽ sai người đem đến viện của con".
Nhan Tuyết Hà bỏ lại một câu dặn dò, sau đó lại cùng Phó Gia Xuyên ra ngoài tìm kiếm quà cho Thái hậu.
Phó Gia Hiên tốt nghiệp khoa nghiên cứu và chế tạo, tuy rằng phần lớn đều chỉ học qua lí thuyết suôn, thế nhưng y tự tin mình có thể áp dụng được hơn một nửa trong số đó.
...
Ngày tổ chức yến tiệc rất nhanh liền đến, thời gian dự chính là buổi chiều.
Phó Gia Hiên hôm nay mặc một bộ cẩm y thêu hoa văn màu vàng, tóc búi cao.
Màu da y vốn rất trắng, phối với bộ cẩm y kia liền càng thấy được rõ ràng hơn.
Mấy năm nay y tích được một chút thịt, nhưng phần lớn đều dồn lên hai má, khiến khuôn mặt Phó Gia Hiên tròn trĩnh phấn hồng.
Tay chân tiểu hài tử như ngó sen trắng nõn, ngũ quan hài hòa vô cùng hợp lòng người.
Trước khi khởi hành vào cung, Nhan Tuyết Hà và Phó Gia Hiên vẫn không quên hứa hẹn trước đó.
Nhan Tuyết Hà lúc này lấy ra một cái hộp gỗ rất dài, vừa nhìn liền biết chính là hộp chứa tranh.
Phu thê bọn họ mất rất nhiều công phu mới mua được bức tranh này, hơn nữa giá còn rất cao.
Người vẽ ra bức tranh này là danh họa nổi tiếng thời kỳ trước, khi Tiên hoàng còn tạ thế, ngài còn từng khen ngợi đây là người vẽ tranh tài giỏi nhất Nhật Nguyệt quốc lúc bấy giờ.
Danh họa kia đã sớm qua đời, cho nên nói, cả hoàng thành này chưa chắc đã tìm được