"Muôn tâu Bệ hạ, chuyện này...thật sự không được đâu ạ.
Tiểu nhi tử này của thần từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh, nếu để y đi theo Nhị hoàng tử làm thư đồng, thần sợ là sẽ làm lỡ việc của Nhị hoàng tử.
Hơn nữa tiểu nhi tử này của thần vốn đã bị chiều chuộng sinh hư, phép tắc trong cung cũng không biết một chút, nếu chẳng may làm ra chuyện gì nên tội thì thần quả thực chịu không nổi trách nhiệm đâu ạ".
Vừa nghe Cố Văn Thành nói như vậy, Phó Gia Xuyên liền biến sắc.
Hắn lúc này từ trên ghế đứng bật dậy, bước ra khỏi bàn rồi quỳ xuống trước mặt Cố Văn Thành dập đầu tạ tội.
Ngay sau hắn, Nhan Tuyết Hà và Phó Gia Duệ cũng lần lượt quỳ xuống, trăm miệng một lời hô to.
"Mong Thánh thượng suy nghĩ lại đi ạ".
Cố Văn Thành dĩ nhiên biết, bảo bối nhỏ này của Phó gia không dễ tới tay như vậy.
Chỉ là, chuyện hắn đã quyết, thì chỉ bằng mấy câu thoái thác này của bọn họ mà có thể dễ dàng lay chuyển được ư?.
"Mau đứng lên hết đi.
Trẫm vẫn là câu nói cũ, thân thể không tốt có thể từ từ bồi dưỡng.
Trẫm không nói các ngươi chăm sóc nhi tử không tốt, nhưng rõ ràng, trong cung có rất nhiều dược liệu quý hiếm mà bên ngoài không tìm được.
Để y ở lại trong cung cho Thái y từ từ chuẩn trị, này chẳng phải là tốt hơn sao? Hơn nữa làm thư đồng cũng chẳng có cái gì nặng nhọc.
Lễ nghĩa trong cung có thể từ từ học, cũng chẳng ai hẹp hòi tới mức áp đặt lễ nghĩa lên người một đứa nhỏ mới ba bốn tuổi.
Phó ái khanh yên tâm, trẫm yêu thích y như vậy, cho nên tuyệt đối sẽ không để y phải chịu ủy khuất.
Hơn nữa, Thái phó là người uyên bác hiểu thấu sự đời, y có thể cùng các Hoàng tử theo ngài học hỏi, này còn có cái gì không tốt đây?".
Cố Văn Thành liên tục đưa ra những điều kiện vô cùng tốt, nửa dụ dỗ nửa đe dọa.
Dù sao cũng là vua đứng đầu một nước, chẳng lẽ chuyện như muốn ai đi muốn giữ ai lại, hắn còn không làm được sao?
Hôm nay cho dù Phó Gia Xuyên có dám cãi mệnh, thì hắn cũng sẽ đem Phó Gia Hiên vào cung cho bằng được.
Bệ hạ đã nói tới nước này, còn không trực tiếp hạ lệnh giữ người, này quả thực đã cho Phó gia bọn họ mặt mũi thật lớn.
Hơn nữa, đúng là trong cung có rất nhiều dược liệu quý hiếm không phải có tiền là có thể mua được.
Phó Gia Xuyên vô cùng khó xử, hắn nhìn sang phu nhân nhà mình, dùng ánh mắt âm thầm trao đổi ý kiến.
Nhan Tuyết Hà vốn không muốn xa nhi tử, hơn nữa càng không muốn nhi tử nhà mình vướng vào vũng nước đục Hoàng thất này.
Chỉ là, ý Thánh thượng đã quyết, bọn họ còn có thể làm được cái gì đây? Kháng mệnh sao?.
Cứng đối cứng với vua, này chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá.
Phó gia bọn họ, thật sự gánh không nổi cơn thịnh nộ của Đế vương đâu.
Hơn nữa, điều kiện khiến Nhan Tuyết Hà siêu lòng chính là dược liệu quý hiếm trong cung kia.
Gần đây thời tiết chuyển lạnh đột ngột, mặc dù chưa đến nổi phát bệnh, như rõ ràng Hiên nhi của nàng sắc mặt luôn rất kém.
Nếu thật sự có thể như lời Bệ hạ đã nói, để Thái y trong cung từ từ điều dưỡng bệnh của y, vậy thì nàng cũng không còn lí do gì để từ chối nữa cả.
Nhan Tuyết Hà suy tính một lúc, sau đó mới hơi cúi đầu.
Phó Gia Xuyên vừa nhìn liền đã hiểu ý thê tử, đúng là ngoài cách thỏa hiệp ra, bọn họ thật sự không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa cả.
"Thần...chúng thần cung kính không bằng tuân mệnh".
Phó Gia Xuyên lại hướng Cố Văn Thành dập đầu.
"Tốt, tốt, chúng ái khanh cứ bình thân, không cần đa lễ như vậy".
Đạt được mục đích, Cố Văn Thành dễ nói chuyện hẳn ra.
Hắn lúc này mỉm cười, hướng Phó gia bên dưới phất phất ống tay áo.
Phó Gia Hiên nhìn một màng này, hai mắt liền lập tức trợn tròn.
Cứ như thế, cuộc sống cá mặn an nhàn của y liền kết thúc rồi sao?
Đã ai từng hỏi qua ý kiến của đương sự là y chưa?!.
Người ta thường ví Hoàng cung như một chiếc lồ ng son, bề ngoài đẹp đẽ nhưng thật chất chẳng khác nào nhà tù.
Thư đồng cái gì chứ? Nói là chân chạy vặt thì đúng hơn.
Còn