"Nhị hoàng đệ, thất lễ rồi".
Cố Văn Vũ hướng Cố Văn Quân bày ra vẻ mặt khó xử, chỉ là tay thì lại nhanh như chớp vươn tới, chuẩn xác nắm lấy túi đựng sách của hắn.
Dĩ nhiên là trong túi đựng sách của Cố Văn Quân cũng chẳng có ngọc phỉ thúy nào cả.
Lúc này ánh mắt mọi người đều đổ dồn về Phó Gia Hiên, dường như tất cả đều đã có đáp án trong lòng rồi.
Từ trước đến nay bọn họ đi học đều là bình an vô sự, sự việc tương tự thế này chưa từng có tiền lệ xảy ra.
Cho nên nói, Phó Gia Hiên mới gia nhập vào chính là đối tượng khả nghi hàng đầu.
Tuy rằng gia thế của y tốt, thế nhưng ngọc phỉ thúy cũng không phải đồ vật tầm thường.
Phó Gia Hiên cùng lắm cũng chỉ mới bốn năm tuổi, ai biết được có tật táy máy tay chân hay không? Biết đâu y thấy ngọc phỉ thúy hợp mắt, cho nên "tiện tay" lấy luôn cũng không chừng?.
Cố Văn Vũ cũng không khách khí nữa, cả người đều vô cùng hưng phấn.
Hắn lúc này vờ kiểm tra trên người Phó Gia Hiên một lượt, sau đó ánh mắt đặt lên quyển sách dưới gầm bàn của y, chuẩn xác đem quyển sách kia lấy tới.
Chỉ là khi hắn mở ra, bên trong không có gì khả nghi cả.
Ngọc phỉ thúy mà ban nãy hắn nhét vào bên trong, hiện tại liền đã biến đâu mất rồi.
Trên trán Cố Văn Vũ chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, hắn đem quyển sách lật tới lật lui, bìa giấy thiếu điều cũng bị hắn làm rơi hết cả ra.
"Sao có thể như vậy được?!".
Cố Văn Vũ không nhịn được mà hoảng hốt bật thốt ra một câu.
Động tác hắn lật sách có hơi quá khích, điều này cũng khiến mọi người xung quanh dần nảy sinh nghi ngờ.
Mã Tranh ở bên cạnh cũng không thể tin nổi, thế nhưng hắn rất nhanh liền đã hồi phục tinh thần.
Mã Tranh lúc này kéo kéo tay Cố Văn Vũ, âm thầm nhắc nhở hắn bình tĩnh một chút.
Chỉ là Cố Văn Vũ nào có thể bình tĩnh nổi? Ngọc phỉ thúy này là độ vật duy nhất Phụ hoàng tự tay ban tặng cho hắn, nó không chỉ trân quý, mà đối với hắn còn mang một loại ý nghĩa đặc biệt.
Chưa kể, làm mất đồ vật Ngự ban còn sẽ bị phạt nặng.
Chuyện này mà truyền đến tai Phụ hoàng, Cố Văn Vũ thật không dám nghĩ tới hậu quả.
Đồ vật Ngự ban vốn chính là vật nên được cất kĩ vào trong hộp hoặc trưng bày ở một nơi an toàn xinh đẹp, chứ không phải tùy tiện mang theo bên người như vậy.
Cho nên nói, Cố Văn Vũ lần này nếu không tìm được ngọc phỉ thúy liền xem như xong đời.
Chưa kể, hắn gầy dựng hình tượng Đại hoàng tử "thông minh lễ độ" nhiều năm như vậy, Phụ hoàng hiện tại mới miễn cưỡng liếc mắt nhìn đến hắn một chút.
Vậy mà hiện tại hắn lại gây ra chuyện, công sức trước kia đều đổ sông đổ biển cả rồi!.
Cố Văn Vũ tức giận đem cả cái bàn của Phó Gia Hiên và Cố Văn Quân đều lật tung hết cả lên, ngay cả một chút hình tượng cũng không thèm giữ nữa, trực tiếp lộ luôn bộ mặt thật ra ngoài.
"Đại hoàng huynh, đủ rồi đấy".
Cố Văn Quân lúc này nhíu mày, vô cùng không vui mà lên tiếng.
"Đại hoàng tử, ngài bình tĩnh lại chút đi, ở đây không có thì chúng ta tìm ở chỗ khác, từ từ sẽ tìm lại được thôi mà".
Mã Tranh lúc này thấy tình thế không ổn, cho nên liền mạo phạm giữ tay Cố Văn Vũ lại.
Cố Văn Vũ lúc này cũng ý thức được bản thân đã quá khích, nhìn ánh mắt nghi hoặc của mọi người xung quanh, hắn dù tức giận đến mấy cũng không thể không thu tay về.
Chỉ là, ánh mắt hắn dừng lại ở vẻ mặt vô tội xen lẫn chút hoảng sợ của Phó Gia Hiên, trong lòng âm thầm nghiến răng.
Lần trước thì có thể là do nhầm lẫn, nhưng còn lần này thì sao? Hắn rõ ràng đã để ngọc phỉ thúy ở ngay trong quyển sách đó, vậy tại sao hiện tại nó lại đột ngột bốc hơi?.
Lí giải cho chuyện này chỉ có