Ngay chiều hôm đó, sau khi giải quyết xong sự vụ trong triều, Cố Văn Thành liền đích thân đến thăm Phó Gia Hiên.
Chỉ là, hắn long thể cao quý, Phó Gia Hiên lại đang nhiễm phong hàn, cho nên không tiện vào thăm.
Cố Văn Thành chỉ đến nhìn một cái, hỏi thăm tình hình, sau đó lại ban thêm một ít dược liệu trân quý bồi bổ cho Phó Gia Hiên.
Bởi vì ngày Thái tử Tây Vực đến cũng đã cận kề rồi, sự vụ hắn phải xử lí cũng vì vậy mà tăng lên rất nhiều, cho nên Cố Văn Thành cũng không nán lại lâu.
"Quân nhi vất vả rồi".
Cố Văn Thành vỗ vỗ vai Cố Văn Quân, sau đó mới rời đi.
...
Cố Văn Thành rời đi không bao lâu, Phó Gia Hiên uống thuốc thêm lần nữa liền đã tỉnh lại, trước mắt y có hơi mơ màng, nhưng đầu óc đã thanh tĩnh hơn rất nhiều, cũng không còn cảm thấy nặng nề như trước đó nữa.
Y lúc này nhìn qua bên cạnh, phát hiện Cố Văn Quân đang ngủ gục ở bên giường của y.
Phó Gia Hiên nhổm người ngồi dậy, y động tác rất khẽ, thế nhưng vẫn khiến Cố Văn Quân tỉnh giấc.
"Đã đỡ hơn chưa? Có còn cảm thấy không khỏe ở đâu không?".
Cố Văn Quân tuy rằng trong lòng rất mừng vì Phó Gia Hiên đã tỉnh, thế nhưng ngoài mặt lại không biểu lộ ra chút cảm xúc nào, giọng nói vẫn đều đều như vậy.
Hắn đã sống ở nơi hoàng cung này mười mấy năm, kể từ khi mẫu phi qua đời, hắn càng phải đối mặt với nhiều thứ hơn nữa.
Và có một điều Cố Văn Quân luôn nhớ kĩ, chính là tuyệt đối không thể biểu lộ ra bên ngoài rằng bản thân yêu thích cái gì, chán ghét cái gì, vui giận ra sao.
Bởi vì nếu hắn thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, người khác rất dễ dàng nắm được điểm yếu của hắn.
Cho nên nói, những người "ruột để ngoài da", quả thực không thể sống lâu trong hoàng cung đâu.
Tập mãi thành thói quen, cho nên cơ mặt của Cố Văn Quân cũng không linh hoạt như trước nữa, biến thành mặt than vô biểu tình như hiện tại.
"Cổ họng có hơi đau, nhưng dù sao vẫn đỡ hơn rất nhiều rồi".
Phó Gia Hiên xoa xoa cổ họng, giọng nói cũng có chút khàn đi.
"Vậy có cảm thấy đói hay không? Ta sai người đi nấu".
Cố Văn Quân rót một cốc trà nóng, sau đó đưa qua cho Phó Gia Hiên.
"Ưmm...có một chút".
Phó Gia Hiên vươn tay nhận lấy cốc trà, thổi thổi rồi nhấp vào một ngụm.
Người bị ốm nên khẩu vị cũng không được tốt, Phó Gia Hiên mặc dù ban nãy cảm thấy đói, nhưng hiện tại chỉ vừa ăn được mấy thìa cháo đã cảm giác không muốn ăn nữa.
Cố Văn Quân cũng không ép Phó Gia Hiên ăn thêm, chỉ dặn y khi nào muốn ăn nữa thì sai nha hoàng nấu thêm một ít mang tới.
Phó Gia Hiên ăn xong không bao lâu sau lại ngủ tiếp.
Cố Văn Quân ngồi ở cạnh giường, lấy sách ra đọc một chút, thỉnh thoảng nhìn xem y một cái.
Cứ như vậy, hắn là thức suốt đêm trông Phó Gia Hiên.
Nửa đêm Phó Gia Hiên lại sốt thêm một lần nữa, Cố Văn Quân lúc này đã thành thục hơn, hắn đem khăn ấm đắp lên trán y, sau đó lại bón thuốc bằng phương pháp cũ.
Phó Gia Hiên phát sốt nhanh mà hạ sốt cũng nhanh, sau đó liền một mạch ngủ luôn đến sáng.
...
Ánh nắng ban mai lọt vào khe cửa, Phó Gia Hiên ở trên giường lờ mờ mở mắt ra.
Có lẽ do hôm qua đã ngủ rất nhiều rồi, cho nên hôm nay y mới có thể không cần người gọi dậy mà tự giác thức sớm như thế.
Nhìn thấy Cố Văn Quân lại nằm gục bên giường mình, Phó Gia Hiên có hơi giật mình.
Chẳng lẽ, cả đêm qua đều là do hắn chăm sóc cho y à?
Quả thực nhìn bề ngoài, Cố Văn Quân không giống người sẽ làm ra được loại chuyện như thế.
Nhưng Phó Gia Hiên biết, Cố Văn Quân hắn chính là một cái tên ngoài lạnh trong nóng.
Một đường bế y từ lớp học về đến Thái Hòa cung, hơn nữa hiện tại còn chăm sóc y cả đêm như vậy, quả thực là một người không tệ.
Trước kia mặc dù đúng là hắn đã từng trêu đùa y vài lần, nhưng suy cho cùng cũng chưa từng thật sự làm ra chuyện gì tổn hại tới y.
Hơn nữa còn hết lần này đến lần khác âm thầm quan tâm tới y, Cố Văn Quân này, cũng