Người của Tây Vực cũng không ở lại lâu, chỉ vài ngày sau liền đã quay trở về nước.
Hơn nữa, Khắc Lạp Tư đã tìm được người mà Quốc sư đã nói, cho nên càng muốn nhanh chóng quay về bẩm báo tình hình hơn.
Vốn Tây Vực và Nhật Nguyệt quan hệ rất tốt, nếu Khắc Lạp Tư mở miệng "mượn" Phó Gia Hiên thì cũng không tính là quá đáng.
Thế nhưng Khắc Lạp Tư tinh ý nhận ra rằng, đương kim Thánh thượng dường như cũng đã nhận ra điểm đặc biệt trên người Phó Gia Hiên, cho nên mới gấp rút để một tiểu hài tử chỉ mới bốn tuổi như y nhập cung sớm đến vậy.
Hiện tại nếu hắn đánh chủ ý lên Phó Gia Hiên, chẳng những người không thể tới tay, trái lại còn đánh rắn động cỏ, khiến cho Cố Văn Thành nảy sinh nghi ngờ và phòng bị, tới lúc đó hành động liền sẽ rất khó khăn.
Khắc Lạp Tư còn trẻ nên tính tình dĩ nhiên cũng có chút bốc đồng, hắn thậm chí còn từng nghĩ, nếu không được thì trực tiếp bắt cóc Phó Gia Hiên mang về Tây Vực luôn là được.
Chỉ là, Quốc sư cứ lặp đi lặp lại rằng tuyệt đối không được đắc tội đến Phó Gia Hiên, tuyệt đối tuyệt đối phải dỗ ngọt y, để y cam tâm tình nguyện đến Tây Vực.
Không còn cách nào khác, bởi thế cho nên Khắc Lạp Tư chính là muốn về nước bàn bạc lại với Quốc sư, xem nên dùng kế sách nào thì ổn thỏa.
Đêm trước ngày lên đường, Khắc Lạp Tư có đến Thái Hòa cung tìm Phó Gia Hiên.
Chỉ là lúc đó y đã ngủ rồi, hắn lại còn đụng phải khuôn mặt không chút thiện cảm của Cố Văn Quân.
Cố Văn Quân khi đó vẻ mặt lạnh nhạt, giống như muốn trực tiếp đuổi khách vậy.
Hơn nữa trên hông hắn còn đeo một miếng huyết ngọc rất tinh xảo, thỉnh thoảng liền tự hào mà vuốt v e, bộ dáng quả thực chỉ thiếu đem ngọc kia treo luôn lên trên cổ để ai ai cũng có thể nhìn thấy thôi.
Khắc Lạp Tư cũng chẳng biết Cố Văn Quân là đang phát bệnh hay chỉ đơn giản là muốn khoe ngọc tốt cho hắn xem nữa.
Nán lại một lúc, sau đó Khác Lạp Tư vẫn là không chịu nổi Cố Văn Quân, cho nên hắn không còn cách nào khác đành phải quay trở về.
....
Phó Gia Hiên để ý, từ khi nhóm người Tây Vực rời đi rồi thì sắc mặt Cố Văn Quân rõ ràng là tốt hơn rất nhiều.
Hơn nữa, hắn hiện tại còn luôn đeo ngọc bội y tặng ở bên hông, ngày nào cũng đeo, thỉnh thoảng còn ngồi mân mê vuốt v e một hồi, quả thực chẳng khác nào xem nó như ngọc bội tùy thân vậy.
Chỉ là, cuộc sống yên bình của bọn họ cũng trôi qua không được bao lâu.
Mãi đến khi Hoàng hậu gửi đến hai nữ nhân thông phòng cho Cố Văn Quân, sóng gió trong Thái Hòa cung liền nổi lên ầm ầm.
Ở Nhật Nguyệt quốc, thông thường thì ở các nhà quan lại hay vua chúa, nam nhân khoảng mười ba tuổi là đã khai trai rồi.
Cố Văn Quân thân là hoàng tử, hiện tại cũng đã mười bốn, cho nên việc này cũng xem như không có gì quá bất thường.
Mẫu phi của Cố Văn Quân đã qua đời, cho nên trách nhiệm chọn người đến thông phòng cho hắn liền chuyển đến trong tay Hoàng hậu.
Chỉ là, người mà Hoàng hậu đích thân chọn lựa liền dĩ nhiên là có dụng tâm trong đó.
Nói trắng ra thì chính là cử người đến giám sát nhất cử nhất động trong cung của Cố Văn Quân mà thôi.
Phó Gia Hiên lúc này đứng bên cạnh Cố Văn Quân, còn ở trước mặt chính là hai nữ nhân, một người tên Thu Hồng, một người tên Thu Huệ.
Cả hai dường như cũng đã được "huấn luyện" qua bài bản, không chỉ vẻ bề ngoài mà đến cả cách đi đứng hay nói chuyện cũng mơ hồ toát ra vẻ phong tình.
Phó Gia Hiên lúc này lại trộm liếc nhìn sắc mặt của Cố Văn Quân, vừa nhìn liền giật mình, chân vô thức lùi ra sau một bước.
"Đi đâu? Ngồi xuống!".
Cố Văn Quân tuy rằng không nhìn, nhưng rõ ràng vẫn luôn chú ý tới nhất cử nhất động của Phó Gia Hiên.
Ngay khi y lùi lại, hắn liền đã kéo y lại rồi.
Phó Gia Hiên không còn cách nào khác, đành phải khép nép ngồi xuống chỗ đối diện với hắn.
Trong