"Nhị điện hạ? Nhị điện hạ!".
Phó Gia Hiên nhìn thấy Cố Văn Quân không ăn cơm mà cứ ở đó ngồi ngẩn người, y lúc này liền gọi hắn, gọi liên tiếp mấy tiếng cũng chẳng thấy hắn phản ứng lại.
"Hả? Sao vậy?".
Cố Văn Quân lúc này mới từ trong mớ suy nghĩ hỗn độn hồi thần lại.
"Ngài không đói à? Tại sao không ăn cơm? Ta không biết ở bên ngoài ngài còn có bao nhiêu chuyện phải lo, nhưng là sức khỏe quan trọng, phải ăn thì mới có sức để tiếp tục chứ?".
Phó Gia Hiên hơi nhướn mày, sau đó chỉ chỉ vào cái bát trống rỗng của Cố Văn Quân, sau đó còn tiện tay gắp cho hắn vài món.
"Ta biết rồi, cảm ơn Hiên nhi".
Cố Văn Quân lúc này nhếch môi cười, sau đó còn nhịn không được mà vươn tay ra bẹo má y.
Hắn biết mà, chỉ có Hiên nhi là thật lòng quan tâm đ ến hắn.
Chỉ là không ngờ tới Phó Gia Hiên lại lập tức né tránh, tay Cố Văn Quân liền khựng lại giữa không trung.
"Ta năm nay đã mười bảy rồi, đã không còn là trẻ con nữa.
Nếu ngài làm như vậy, người khác mà nhìn vào, mặt mũi của nam nhi đại trượng phu như ta biết phải đặt ở đâu đây?!".
Phó Gia Hiên không chút khách khí lên tiếng, giọng điệu vừa buồn bực vừa ai oán.
"Ai dám nói xấu Hiên nhi, ta liền đem miệng bọn họ khâu lại".
Cố Văn Quân giọng nói đột nhiên lạnh đi, hắn cũng không cố chấp bẹo má y nữa, mà thay vào đó là xoa xoa đầu y.
"Nhị điện hạ...ngài, ngài đừng như vậy có được không? Tuy rằng những người khác ở trong mắt ngài đều là hạ đẳng, nhưng không thể tùy tiện chém chém giết giết như vậy.
Hiên nhi...không thích, Hiên nhi...sợ".
Phó Gia Hiên ở chung với Cố Văn Quân đã lâu, cũng đã biết được phần nào tính cách và cách hành xử của hắn.
Cố Văn Quân bề ngoài quả thực vô cùng tuấn mỹ, đối nhân xử thế cũng hoàn mỹ vô khuyết, ấn tượng đầu tiên gây trong mắt người khác chính là ôn hòa lễ độ.
Hơn nữa hắn còn đối xử với y vô cùng tốt, nhưng...chỉ là với một mình y mà thôi.
Phó Gia Hiên biết, tuy rằng ngoài mặt hắn đang cười đến ôn nhu như vậy, nhưng kỳ thực trong lòng đang chất chứa bao nhiêu dã tâm.
Gặp phải người xấu không đáng sợ, đáng sợ chính là gặp phải người xấu nhưng lại khoác lên người bộ dáng của người tốt.
"Nhưng mà những kẻ dám động đến Hiên nhi đều phải nhận lấy trừng phạt thích đáng.
Thôi được, ta đều nghe Hiên nhi.
Hiên nhi không cần sợ, ta trước giờ vẫn luôn đối tốt với ngươi, tuyệt đối sẽ không thương tổn đến ngươi đâu".
Cố Văn Quân bên ngoài đối chọi với đám người ngươi sống thì ta chết kia, cho nên không tránh khỏi bị lây dính tính cách tàn bạo.
Bản chất đã thấm sâu vào máu, có muốn đổi cũng không đổi được.
Nhưng nếu Phó Gia Hiên đã không thích, vậy thì ở trước mặt y, hắn sẽ kìm chế lại.
Còn đối với đám người thuộc phe của Cố Văn Vũ và Hoàng hậu, thì đừng mong hắn sẽ nương tay.
Phó Gia Hiên nhìn vẻ mặt ôn hòa của Cố Văn Quân lúc này, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Hy vọng hắn nói được làm được.
"Nhị điện hạ, ta hỏi ngài một chuyện có hơi tế nhị, được không ạ?".
Phó Gia Hiên lúc này chợt nhớ ra gì đó, y nhìn xung quanh một vòng, phát hiện không có ai mới ghé vào tai Cố Văn Quân nói nhỏ.
"Ừm".
Nghe đến chuyện tế nhị, Cố Văn Quân liền có chút kinh ngạc nhướn mày.
Chỉ là sau đó hắn vẫn gật đầu, có chút chờ mong "chuyện tế nhị" trong miệng Phó Gia Hiên là cái gì.
"Ngài...thật ra, thật ra ngài thích mẫu người như thế nào vậy? Ngài yên tâm, dù tiêu chuẩn có cao thế nào thì Hiên nhi cũng sẽ cố gắng giúp ngài tìm mà.
Ngài nhìn xem, ngài và Đại điện hạ trạc tuổi nhau, vậy mà con của Đại điện hạ năm nay cũng đã bảy tám tuổi rồi.
Trong khi đó, ngài vẫn cứ cô đơn một mình.
Hay là...hay là ngài có chuyện gì khó nói, có thể nói với Hiên nhi được không? Hiên nhi sẽ tìm cách giúp ngài mà".
Phó Gia Hiên dồn nén đã lâu, cho nên vừa đề cập đến chuyện này, y liền nói đến không dừng được.
Đúc kết lại một câu chính là, y muốn thúc giục Cố Văn Quân nạp phi sinh hài tử.
Trường hợp xấu nhất có thể là Cố Văn Quân mắc bệnh về "chuyện đó", "thứ kia" không dùng được...
Phó