Bởi vì bận giải quyết cho xong chuyện của Mộ gia, khi quay về đã qua giờ cấm cung, cho nên Phó Gia Hiên quyết định ngủ lại ở Phó gia thêm một đêm.
Chỉ là không ngờ tới, sáng sớm hôm sau khi Phó Gia Hiên vừa mới tỉnh, liền đã nghe được tin Cố Văn Quân tới tìm rồi.
Phó Gia Hiên không còn cách nào khác, đành phải rửa mặt, chải tóc, thay y phục rồi đi ra gặp hắn.
Phó Gia Hiên vừa ra tới liền đã thấy cảnh một nhà hòa thuận vui vẻ, Cố Văn Quân ngồi ở giữa được mọi người hỏi thăm đủ thứ chuyện.
Hắn lúc này vô cùng tự nhiên, cũng không nhìn ra chút căng thẳng nào, ai hỏi gì liền đáp nấy, tư thế vô cùng lễ độ lại giống như không hề có chút khoảng cách nào.
Hoàn toàn chính là thái độ nói chuyện phiếm cùng người trong nhà.
Nhưng mà cái này cũng không có gì lạ, bởi vì những lúc Phó Gia Hiên về thăm nhà, Cố Văn Quân hầu như đều theo cùng.
Cho nên phụ mẫu lẫn ca ca y đều trò chuyện với hắn thành thói quen luôn, cứ gặp mặt là nói đủ thứ chuyện trên đời.
"Hiên nhi dậy rồi sao? Nào nào, chúng ta cũng nhanh dùng bữa sáng đi, đồ ăn cũng sắp nguội cả rồi".
Nhan Tuyết Hà mắt thấy tiểu nhi tử bảo bối nhà mình rốt cuộc cũng dậy rồi, nàng liền vừa nói vừa vẫy tay kéo Phó Gia Hiên ngồi xuống cạnh mình.
"Mọi người đang nói chuyện gì vậy?".
Phó Gia Hiên nhận lấy chén cháo nóng do Nhan Tuyết Hà đưa qua, thổi thổi rồi ăn vào một thìa.
"Cũng không có gì nhiều, chỉ nói về chuyện đi săn vào mùa Thu năm nay thôi.
Bây giờ đã là cuối mùa Hạ rồi, xem ra cũng đã sắp tới".
Phó Gia Xuyên gắp vào bát cho Phó Gia Hiên một ít đồ ăn, sau đó mới chậm rãi lên tiếng.
"Đúng nhỉ? Hiên nhi đúng là suýt nữa thì quên mất rồi".
Phó Gia Hiên chợt bừng tỉnh, vẻ mặt trở nên háo hức hơn hẳn.
Đợt đi săn mùa Thu của mấy năm trước, bởi vì y kì kèo đòi đi, cho nên Cố Văn Quân đã dạy cho y sơ lược cách cưỡi ngựa, bắn cung rồi.
Đến nay cũng đã mấy năm trôi qua, tuy không thể nói là giỏi, thế nhưng chí ít Phó Gia Hiên đã có thể kéo được dây cung rồi.
Chỉ có điều, thiên phú của y ở phương diện này hình như không tốt lắm, từ trước đến giờ còn chưa có một lần bắn trúng hồng tâm.
Cũng không phải do Cố Văn Quân dạy không có tâm đâu, cái này thuộc về phạm trù tài năng rồi.
Đáng tiếc Phó Gia Hiên đã không có cái tài năng bẩm sinh ấy, vậy mà y còn không thèm tập luyện một chút nào, cho nên mấy năm trôi qua mà vẫn cứ giậm chân tại chỗ.
Còn về vấn đề cưỡi ngựa, cái này Cố Văn Quân cũng đã dạy qua cho Phó Gia Hiên không ít lần.
Chỉ là, có lẽ do ám ảnh bởi việc có nguy cơ ngựa nổi điên giống như trong mấy cái phim cẩu huyết y từng xem, cho nên Phó Gia Hiên cho đến giờ phút này vẫn chưa thể một mình một ngựa, phiêu bạt tung hoàng bốn phương được.
Có thể nói, Phó Gia Hiên chính là điển hình cho loại người đầu óc thông minh nhưng tứ chi kém phát triển ấy.
Chiều cao của y vốn đã khiêm tốn, hơn nữa còn bị Cố Văn Quân suốt ngày chiều hư, cho nên cũng chẳng làm nổi chút việc nặng nhọc nào.
Nghĩ một chút, Phó Gia Hiên đột nhiên thấy mình có chút vô dụng, có chút không giống nam nhi đại trượng phu.
Phó Gia Hiên trong lòng âm thầm tính toán.
Hiện tại y đã mười bảy tuổi rồi, so với nam nhân mười ba tuổi đã có thể lập gia thất thì tuổi này của y cũng đã có chút lớn rồi.
Nhưng là một người với tư tưởng hiện đại, y vẫn là muốn tuân thủ theo nguyên tắc từ mười tám tuổi mới tính đến chuyện hôn sự.
Năm sau y liền đã vừa vặn mười tám tuổi rồi, rốt cuộc thời cơ cũng đã đến.
Việc y cần làm bây giờ chính là làm thế nào để khiến bản thân mình trông thật "đáng tin", là một đấng nam nhi đáng để người khác "dựa vào".
Nghĩ là làm, từ đây đến lúc săn bắn mùa Thu còn hơn hai tuần nữa.
Trong hai tuần này, y sẽ kêu Cố Văn Quân dạy lại cách bắn cung cũng như cách cưỡi ngựa cho y.
Phó Gia Hiên trong đầu âm thầm tưởng tượng ra cảnh, bản thân cưỡi trên lưng chiến mã, tay giương cung, ngựa thì lao vun vút.
Sau đó một mũi tên xé gió lao tới, trực tiếp cắn