Trong lúc Phó Gia Hiên vừa khóc vừa suy nghĩ miên man, Cố Văn Quân lúc này lại không có động tĩnh nào khác.
Phó Gia Hiên ngừng khóc, y quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn vẫn đang nhìn chằm chằm sau gáy mình.
Chỉ là rất nhanh, đầu hắn liền gục xuống hõm vai của Phó Gia Hiên.
Hai tay Cố Văn Quân gắt gao siết chặt lấy eo của Phó Gia Hiên, cả người dán sát trên người y đến không có một khe hở.
Hơi thở nóng bỏng phả đều đều bên tai Phó Gia Hiên.
Mãi một lúc lâu, khi xác nhận Cố Văn Quân có lẽ đã thiếp đi rồi, Phó Gia Hiên lúc này mới từ trong hoảng thần lồm cồm bò dậy.
Y nhẹ tay nhẹ chân cố gắng không làm hắn tỉnh dậy, bò xuống khỏi giường, ngồi ở một bên ngây ngốc, sau đó trong lòng trăm mối tơ vò mà nặng nề thiếp đi.
Cố Văn Quân vốn đã ngủ lúc này đột nhiên mở mắt, nhìn đến vẻ mặt ngủ đến không mấy an ổn của Phó Gia Hiên, hắn trong lòng lại không ngừng tự cho chính mình một trận.
Hắn ban nãy quả thực chính là bị sốt cao làm mụ mị đầu óc, thế mà trong cơn mê man lại làm ra loại hành động như thế, đem Phó Gia Hiên dọa sợ thành ra như vậy.
Lúc nãy nếu không phải nghe được tiếng thút thít của Phó Gia Hiên, sợ là hắn sẽ càng làm ra loại hành vi khó có thể tưởng tượng hơn nữa.
Cố Văn Quân muộn màng nhận ra, d.ụ.c vọng chiếm hữu của hắn đối với Phó Gia Hiên đã đạt đến mốc báo động.
Hắn đã hoàn toàn không cảm thấy thỏa mãn khi chỉ đứng nhìn y từ xa, hoặc chỉ giữ vai trò như một vị bằng hữu, một người ca ca nữa rồi.
Cố Văn Quân vò tóc, miệng vết thương trên bả vai lúc này càng trở nên đau nhức, khiến đầu óc hắn càng thêm nặng nề.
...
Sáng hôm sau đội ngũ lập tức quay trở về Hoàng cung, Cố Văn Quân được đưa về Thái y viện, để thái y chuẩn trị một cách tốt nhất.
Thân thể Cố Văn Quân vốn khỏe mạnh, hơn nữa còn là người thường xuyên rèn luyện thân thể, cho nên chút vết thương này đối với hắn mà nói cũng không là gì.
Thương thế vừa khỏi, Cố Văn Quân liền lập tức lên kế hoạch mới để trả đũa mẫu tử Thẩm Vân Nguyệt và Cố Văn Vũ.
Bọn họ dám tính kế trên tính mạng của hắn, vậy thì cũng nên chuẩn bị sẵn sàng tâm lí bị hắn trả thù.
Xưa nay Cố Văn Quân luôn là người có thù tất báo, trước kia trước sự chèn ép của Thẩm Vân Nguyệt, hắn có thể hết lần này tới lần khác nhẫn nhịn chính là vì thời cơ còn chưa tới, thế lực trong tay hắn còn chưa đủ lớn mạnh.
Thế nhưng hiện tại, khi thế cục đã ngày một vạch rõ, thế lực trong tay hắn cũng đã lớn mạnh không gì sánh kịp, vậy thì hà tất hắn phải tiếp tục nhẫn nhịn làm gì?.
Trước tiên Cố Văn Quân đánh vào con đường tiền tài của Thẩm gia.
Thẩm gia kinh doanh rất nhiều mặt hàng, các cửa hàng cũng rất nhiều, Thẩm gia chính là nhờ nguồn thu nhập này mà giàu có lớn mạnh.
Thế đạo tiền bạc là trên hết này, có tiền liền có thể làm tất cả.
Các phe phái ủng hộ Thẩm gia cũng bởi vì bạc vàng làm mờ mắt mà chọn bọn họ.
Thử tưởng tượng, nếu như nguồn tiền tài này bị chặt đứt, vậy thử hỏi Thẩm gia còn có thể hưng thịnh được bao lâu? Người theo ủng hộ bọn họ lại còn bao nhiêu?.
Điều mà khiến Cố Văn Quân tâm thần bất an lúc này chính là, sau đêm hôm đó, thái độ của Phó Gia Hiên đối với hắn liền xảy ra một chút gượng gạo.
Tuy rằng không thể hiện ra một cách quá rõ ràng, nhưng chung quy chính là duy trì một khoảng cách nhất định.
Đối với những lần tiếp xúc tương đối thân mật như xoa đầu, giúp y chỉnh lại y phục,...!Trước kia thái độ của y đối với những hành động này của hắn cũng rất bình thường, nhưng hiện tại y lại tránh né.
Cố Văn Quân cũng hiểu được đạo lí dục tốc bất đạt, đêm hôm đó quả thực là do hắn quá bốc đồng, quá thiếu suy nghĩ.
Cố Văn Quân vẫn đang mãi lo suy nghĩ xem nên làm thế nào để kéo gần lại khoảng cách giữa hai người bọn họ thì lúc này, Phó Gia Hiên từ đâu trở về, trên người còn ôm một ôm sách tranh được cuộn lại từng cái rất tỉ mỉ.
Cố Văn Quân thấy vậy liền lập tức chạy tới, giúp y cầm mấy cuộn tranh kia đặt lên trên bàn.
"Sao đột nhiên lại mua nhiều tranh như vậy? Để dành đọc dần sao?".
Cố Văn Quân mở miệng dò hỏi, thuận tiện đếm đếm, tổng cộng có tới hơn năm mươi cái cuộn tranh.
"Cái này không phải cho Hiên nhi, mà là cho ngài".
Phó Gia Hiên nhàn nhạt nhìn hắn.
"Cho ta?".
Cố Văn Quân có hơi kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là kinh hỉ.
Hiên nhi đột nhiên lại tặng "quà" cho hắn, này có phải nói lên, y đã hết giận hắn rồi không?.
Cố Văn Quân hưng phấn đến tay cũng có chút run, hắn hào hứng cầm lấy một cuộn tranh rồi mở ra.
Nhưng đập vào mắt hắn chính là chân dung của một nữ nhân tú lệ, ở dưới cùng của bức tranh còn có mấy dòng chữ, tóm tắt ngắn gọn về tính cách, học thức và gia cảnh của người này.
Cố Văn Quân mở thêm mấy cuộn tranh nữa, nội dung tranh vẫn tương tự, làm nội tâm hắn lúc này giống như sụp đổ.
Hiên nhi không những không tha thứ cho hắn, trái lại còn muốn mai mối hôn sự khác cho hắn?!.
"Chuyện