Phó Gia Hiên sau đó lại ngủ thêm một giấc, thẳng đến giờ cơm chiều mới tỉnh lại.
Thúy Lan và Thúy Liễu mỗi người một bên dắt tay y đến chính phòng ăn cơm.
Trước khi đi còn không quên quấn lên người Phó Gia Hiên một lớp lại một lớp áo lông thật dày.
Phó Gia Hiên trên người không có bao nhiêu thịt, nhưng bị quấn thành như vậy, từ xa nhìn quả thực trông y chẳng khác nào một quả cầu tuyết đang chậm rãi di chuyển hết.
Thuý Lan và Thúy Liễu là nô tỳ theo bên người Nhan Tuyết Hà từ nhỏ, cả ba người có thể xem là cùng nhau lớn lên.
Khi Nhan Tuyết Hà được gả đến đây, hai nàng cũng đi theo.
Bởi vì tình cảm sâu đậm như vậy cho nên đối với nhi tử của Nhan Tuyết Hà, các nàng cũng xem như là nhi tử ruột thịt của mình vậy.
Hơn nữa sức khỏe Phó Gia Hiên vốn đã kém, cho nên càng phải chăm sóc cẩn thận hơn nữa.
Nhiệt độ bên ngoài so với nhiệt độ trong phòng khác xa nhau một trời một vực, mặc dù đã quấn lên một lớp lông dày như vậy nhưng Phó Gia Hiên vẫn không nhịn được mà hắt hơi một tiếng.
Đúng là Phó Gia Hiên ở kiếp này có được hết thảy những điều mà bao người khao khát.
Thế nhưng ông trời cũng chẳng cho ai hoàn mỹ hết tất cả mọi thứ bao giờ.
Khuyết điểm duy nhất cũng là lớn nhất chính là sức khỏe của y mãi không khá lên nổi.
Vừa nghe Phó Gia Hiên hắt hơi, Thúy Lan và Thúy Liễu đã cuống cuồng lên, không nói hai lời liền xốc y bế lên chạy một mạch quay trở về phòng.
Đầu óc Phó Gia Hiên bị làm cho choáng váng, mãi đến khi được đặt trở lại trên nhuyễn tháp y lúc này mới hoàn hồn.
Đây là...không định để y đi ăn cơm à? Dù sao cũng chỉ mới hắc hơi có một cái, không cần phải làm tới mức này chứ?.
"Vì an toàn cho thân thể, tiểu thiếu gia hiện tại cứ ngồi ở đây đi, nô tỳ lập tức đến trù phòng mang cơm canh tới cho ngài.
Thời tiết bên ngoài hiện tại quá lạnh rồi, chỉ sợ ngài ra đó một chút, trở về phát sốt thì lại càng khổ".
Thúy Liễu nói xong liền nhanh chân chạy đi.
Còn Thúy Lan thì nhanh chóng để thêm than vào lò, khiến cho nhiệt độ trong phòng tăng lên nhanh chóng.
Lúc về, trên tay Thúy Liễu đều là cơm canh nóng hôi hổi bốc hơi nghi ngút, hơn nữa trong khay còn có một ấm trà gừng thơm ngào ngạt.
Phó Gia Hiên ăn cơm giống như mèo vậy, ăn chậm nhai kĩ, hơn nữa còn ăn rất ít.
Khi nào có đồ ăn rất hợp khẩu vị, y mới phá lệ ăn được một chén cơm.
Phó Gia Hiên vốn cũng chẳng phải khó nuôi, trước kia mỗi ngày đều gặm bánh mì qua ngày y vẫn sống được.
Nhưng vì mấy năm qua được Nhan Tuyết Hà bồi bổ quen rồi, hơn nữa đồ do nàng làm đều là cực phẩm trong cực phẩm.
Phó Gia Hiên ăn quen khẩu vị, cho nên hiện tại mới biến thành kén ăn như thế.
Đúng là thói quen tốt thì rất khó tập, thế nhưng thói quen xấu thì lại rất dễ hình thành, Phó Gia Hiên chính là bị Nhan Tuyết Hà chiều hư rồi.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Phó Gia Hiên đứng dậy đi đi lại lại trong phòng để tiêu cơm, nếu cứ để bụng no căng mà đi ngủ như thế, y liền sẽ bị trướng bụng.
Phó Gia Hiên nhớ có một lần, bản thân y ăn no xong liền ngủ, ai ngờ ngủ không được, trái lại bụng còn trướng đến nỗi phải nôn hết thức ăn ra.
Từ đó về sau, mặc dù lười biếng nhưng Phó Gia Hiên vẫn phải dành ra chút thời gian để vận động.
Dù sao, sống lành mạnh như vậy cũng tốt, y có thể sống lâu hơn để hưởng