"Hiên nhi. Chúng ta hiện tại cần nói chuyện rõ ràng". Cố Văn Quân nhìn cái kén ở trên giường, giọng nói trầm thấp vô cùng nghiêm túc.
"Ta không có gì muốn nói với huynh hết!". Phó Gia Hiên vùi mình ở trong chăn cho nên không nhìn thấy sắc mặt Cố Văn Quân lúc này, vô cùng mạnh miệng mà thốt ra một câu như vậy.
"Hiên nhi gặp phải chuyện gì không vui, hay có gì không hài lòng đều có thể nói với ta.
Nhưng không được cứ làm lơ ta, tìm mọi cách để vạch rõ quan hệ với ta.
Hiên nhi nên nhớ, trước đó bản thân đã đáp ứng ta như thế nào. Hiện tại muốn đổi ý, là không có khả năng".
Cố Văn Quân vừa nói vừa ngồi xuống cạnh giường, vươn tay muốn kéo chăn ra nhưng Phó Gia Hiên lại lăn thêm một vòng, vừa vặn tránh thoát bàn tay hắn.
Chỉ là vừa nghe xong mấy câu kia, Phó Gia Hiên đã từ trong chăn vùng ra, hai mắt trợn tròn, vô cùng hùng hổ mà mắng Cố Văn Quân.
"Ý huynh là ta nói lời không giữ lời chứ gì? Phải, ta chính là loại người như vậy đó. Có phải đáng ghét lắm hay không? Vậy thì huynh đừng thích ta làm gì nữa, cứ trở về tìm Lý tiểu thư của huynh đi!".
Phó Gia Hiên nhịp thở dồn dập, vừa tức giận vừa ấm ức, mắng xong một tràn dài khóe mắt cũng đã ửng hồng.
"Không thể. Cho dù Hiên nhi có làm ra chuyện gì, cả đời này ta cũng sẽ không ghét Hiên nhi được.
Nhưng mà, Lý tiểu thư...Hiên nhi đang muốn nói tới Lý Như Nguyệt? Tại sao ta phải đi tìm nàng ta?".
Cố Văn Quân rất nhanh đã bắt được từ ngữ mấu chốt trong câu nói của Phó Gia Hiên.
Gần đây hắn chỉ gặp một Lý tiểu thư duy nhất, cho nên liền rất nhanh có thể khẳng định người đó là Lý Như Nguyệt.
"Cố Văn Quân".
Phó Gia Hiên đột nhiên gọi tên húy của hắn, hai mắt y lúc này đột nhiên tràn đầy nghiêm túc.
Cố Văn Quân bị gọi tên cũng hơi căng thẳng, bởi vì từ trước tới giờ Hiên nhi rất ít khi gọi hắn như vậy.
"Lúc trước đúng là ta đã đáp ứng huynh, nhưng ta chỉ đáp ứng sẽ ở cạnh huynh với tiền đề là không có bất kỳ kẻ nào khác xen ngang vào mối quan hệ của chúng ta.
Ta biết huynh là vua một nước, hậu cung ba ngàn giai lệ là không thể tránh khỏi. Nhưng ta là một người ích kỉ, ta không muốn chia sẻ phu quân của mình với bất kỳ ai khác cả.
Ta muốn giống như phụ mẫu ta, một đời một kiếp chỉ một người.
Cho nên, nếu trong lòng huynh không thể chỉ có duy nhất một mình ta, vậy thì lời hứa trước kia của ta, cũng xem như hủy bỏ".
Những lời này Phó Gia Hiên đã đè nén trong lòng rất lâu, hiện tại nói ra được liền không khỏi có chút nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.
Chỉ là, không ngờ Cố Văn Quân lại đáp trả y bằng một câu nói mà Phó Gia Hiên không thể nào ngờ được.
"Hiên nhi nói như vậy, quả thực rất đúng ý ta. Lời này của Hiên nhi, Hiên nhi cũng phải nhớ cho kĩ.
Ta trong lòng chỉ có một mình Hiên nhi, còn Hiên nhi cũng phải như vậy, sau này tuyệt đối cũng không được thích ai khác ngoài ta".
Cố Văn Quân biết Phó Gia Hiên rất xem trọng lời hứa, y đã hứa thì nhất định bằng mọi giá sẽ làm được.
Cho nên hắn liền nhân cơ hội này một lần nữa khẳng định chủ quyền, một lần nữa chặt chẽ vây giữ, không cho y bất kỳ lí do nào để trốn thoát khỏi hắn nữa.
"Cố Văn Quân! Rốt cuộc là huynh có biết xấu hổ hay không? Hay huynh tưởng ta cái gì cũng không biết, cho nên muốn nói cái gì liền nói?
Mấy hôm trước huynh triệu Lý tiểu thư của Lý gia vào cung, còn muốn phong nàng ta làm phi.
Vậy mà hiện tại lại ở đây nói trong lòng chỉ có mình ta, còn muốn ta phải hứa chỉ được thích mình huynh?
Có phải nực cười lắm không? Nhìn ta ngu ngốc bị huynh đùa bỡn trong lòng bàn tay, có phải là buồn cười lắm hay không?!".
Phó Gia Hiên nói đến đây đã không