Nhân viên cấp cứu phá cửa mà vào, thấy Phương Trường đang nằm trong phòng khách.
Ngày kế tiếp cậu mới tỉnh lại.
Mới mở mắt ra, lọt vào tai là cuộc đối thoại bên cạnh.
Bên trái có ông chú trung niên oang oang nói: "Thế quái nào, ban đầu tôi 36 độ 3, cơm nước xong liền 36 độ 5, không có sao chứ?"
Cậu thanh niên rất thiếu kiên nhẫn: "Không phát sốt là được"
"Đêm nay chị tôi trực ban, ngày hôm nay anh phải cho tôi nội soi trực tràng"
"Không thành vấn đề, có điều, tôi thấy nằm viện nhiều ngày như vậy, có thể chữa khỏi hẳn chứ hả...?"
Nhờ âm thanh ồn ào bên tai mà Phương Trường tỉnh táo hẳn, thân thể dễ chịu, không có một chút đau đớn nào.
Phương Trường nhảy xuống giường, xoay cổ tay cổ chân, không có điều gì bất thường.
Bây giờ nền y học nước nhà hiện đại như vậy sao!!?
Mới 1, 2 ngày đã tốt lên rồi!? Ngay cả đau đớn cũng không thấy!!?
Mấy giường bệnh bên cạnh thấy người vừa đưa tới hôm qua vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, bây giờ vừa mở mắt đã trực tiếp nhảy lên nhảy xuống loi cha loi choi, thật khiến người ta sửng sốt mà.
Trùng hợp đúng lúc y tá đi kiểm tra phòng, thấy Phương Trường đã tỉnh, đôi mắt liền híp lại:
"Anh là Phương Trường đúng không?"
Phương Trường gật đầu "Đúng vậy."
Y tá gật đầu "Anh cùng tôi xuống dưới lầu, thanh toán viện phí xong liền có thể xuất viện.
Vốn là phải giao tiền trước, nhưng anh ở đây là thuê nhà, phương thức liên lạc với người thân cũng không có, gọi điện thoại cho nơi làm việc thì họ lại bảo anh vừa từ chức..."
"Được rồi, tôi đi giao tiền..." Phương Trường vội vã ngăn y tá lại, không để cô nói thêm.
Làm người trong cuộc không cảm thấy gì nhưng bị người khác nghe thấy thì có chút thê thảm.
Quả nhiên, Phương Trường quay đầu lại liếc mắt nhìn, người trên mấy giường bệnh kia đều quăng cho cậu một ánh mắt thương hại.
Một đường Phương Trường đều ngoan ngoãn đi theo y tá, nhưng mơ hồ cảm thấy em gái này có gì đó bất mãn với cậu, liền hỏi dò "Em gái, rốt cuộc tôi mắc bệnh gì vậy?"
"Bệnh?" Y tá như tìm được chỗ trút giận."Anh còn trẻ như vậy, không cần chuyện bé xé ra to đâu.
Ngày hôm qua anh tới, kiểm tra thấy tâm điện đồ huyết áp đều bình thường, tổ cấp cứu liền hoài nghi anh mắc bệnh khác nặng hơn, làm cho anh thật nhiều khâu kiểm tra, khiến tất cả chúng tôi đều phải tăng ca cùng anh đấy.
Nếu đã tra ra bệnh thì không nói, cái quan trọng là không tra ra nổi một cục u, anh chẳng có bệnh gì sất.!"
Đang yên đang lành bị ép tăng ca, bỏ ra cả một buổi tối mà không thu được gì, đã thế người này kì thực không có bệnh.
Cô có cảm giác như mình cùng tổ cấp cứu bị đùa bỡn, vô cùng tức giận.
Thế nhưng y đức vẫn còn đó, ngoại trừ tức giận ra thì cũng không chửi bới hay nguyền rủa Phương Trường, ngay cả trong đầu cũng không nghĩ đến.
....Hả? Không bệnh?
Phương Trường khó có thể tin nổi.
Không thể nào, 12 bình dược liệu, 1 bình thôi cũng đủ nổ tung người rồi, làm sao có thể không việc gì?
Thân thể con người cũng như một tấm da vậy, một đao cực hạn, nếu vẫn tiếp tục chống đỡ thì sẽ qua.
Coi như tấm da không tan tành, nhưng thế nào cũng bị chọc thủng trăm ngàn lỗ, mất đi độ đàn hồi, có lí nào lại nguyên vẹn như cũ??
Vấn đề này nghĩ mãi không thông, Phương Trường chỉ có thể JB đoán mò, có lẽ cậu được trời cao ưu ái.
*JB: bộ phận sinh dục nam.(em không biết edit câu này như nào luôn á các bác, cầu chỉ bảo~)
Đi đến nơi nộp viện phí, Phương Trường tiếp nhận biên lai, tự an ủi mình.
Không có bệnh cũng tốt, như thế giá tiền chữa cùng khám cũng không tốn nhiều——
!!! Phương Trường trợn mắt nhìn số tiền ghi trên biên lai.
"Hai ngàn tám? Không có bệnh gì cũng hai ngàn tám?!!"
Tưởng mình hoa mắt, cậu lật lật xem đi xem lại thông tin.
Tiền xe cấp cứu, tiền làm tâm điện đồ, tiền đo huyết áp, tiền xét nghiệm máu...vô cùng tỉ mỉ.
Cậu đúng là tội đồ, trong một buổi tối mà đã lãng phí biết bao nhiêu tài nguyên y học quốc gia như vậy.
Phương Trường lặng lẽ lau giọt nước mắt vô hình.
Trong túi còn đúng 200, sao cậu trả nổi hai ngàn tám cơ chứ?
Cậu cũng