Quái vật đã chú ý đã bên này, hơn nữa lại nghe thấy tiếng Vân Bác Vũ cảnh báo, mọi người liền không e dè nữa, liều mạng chạy ầm ầm về phía cửa.
Nếu xét theo tư cách là đồng đội thì Trinh Hưng Sâm đáng tin hơn An Khang nhiều.
Trước hết, đối mặt với tiếng bước chân sầm sập cùng tiếng rít gào đinh tai nhức óc của lũ quái vật mà động tác của gã vẫn vô cùng dứt khoát, gọn gàng, không chút hoảng loạn đã là một điểm cộng rồi.
Dù thao tác có phức tạp đến mấy đều một phát ăn ngay.
Kỳ thức, cánh cửa đã bị hai con quái vật táng thân dưới tay Phương Trường lúc nãy ăn mòn một góc lớn.
Nhưng cũng chẳng đáng ngại cho lắm bởi chất liệu cửa khá tốt, có chịu thêm một lần công kích nữa vẫn ổn.
Ngay tại thời điểm Trịnh Hưng mở cửa, người chạy đến gần nhất là Mạnh An Nhiên cùng Vân Bác Vũ.
Hứa Lôi cùng Lâm Giai Âm chạy bở hơi tai nhưng vẫn còn cách một đoạn xa.
Hai người ở vị trí khá chéo so với cửa vậy nên khoảng cách lại càng xa, mà bây giờ bọn quái vật đã gần lắm rồi.
May là Lâm Giai Âm mặc nguyên một thân bó sát, khá dễ vận động.
Cơ hồ cô nghe được tiếng rít gào của quái vật ngay cạnh tai, sắc mặt liền vàng như nghệ nhưng cũng chẳng dám quay đầu dù chỉ một chút.
Lâm Giai Âm chỉ sợ mình vừa quay đầu liền bị quái vật túm lấy vặt xuống.
Đột nhiên sau lưng có tiếng gió xẹt tới.
Người từng nghe thấy bọn quái vật dùng lưỡi chiến đấu như Lâm Giai Âm liền rõ ngay là âm thanh gì, lại càng sợ hãi, liều mạng chạy thật nhanh.
Trịnh Hưng Sâm mở cửa, đang định đóng ngay lại thì tay đột nhiên bị Vân Bác Vũ tóm chặt lấy.
Vân Bác Vũ đúng chuẩn là một thanh niên thư sinh yếu nhớt, đương nhiên sẽ không tạo thành uy hiếp gì quá lớn cho Trịnh Hưng Sâm.
Gã bĩu môi, dùng sức giằng ra thì Vân Bác Vũ liền ghé sát tai gã, thì thầm vài câu.
Trịnh Hưng Sâm nghe được liền thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn Lâm Giai Âm cùng Hứa Lôi đang chạy về hướng bên này, lại liếc sang Vân Bác Vũ.
Trịnh Hưng Sâm mở cửa sau, quay người liền dự định đóng cửa.
Thế nhưng tay lại bị Vân Bác Vũ tóm chặt lấy.
"Được, theo anh." Trịnh Hưng Sâm cười gằn, buông hai tay ra khỏi bảng điều khiển, lùi về phía sau.
"Tôi đóng cửa chỉ muốn cứu nhiều người hơn.
Nếu anh nguyện ý chờ bọn họ thì cứ ở lại đi.
Xem xem đến cùng ai mới là người sống sót, là mấy người đó đến kịp hay táng thân dưới mõm quái vật." Nói xong, Trịnh Hưng Sâm không dài dòng nữa, liền quay người rời đi.
Gã là hạng người như vậy đấy.
Cửa này không đóng được thì gã đóng cánh khác.
Vân Bác Vũ muốn cứu người ư? Vậy thì để bọn họ cùng nhau khiêu vũ với quái vật đi.
Nghĩ thế, bước chân Trịnh Hưng Sâm ngày càng nhanh hơn.
Kỳ thực Trịnh Hưng Sâm nói cũng chẳng sai, nếu là Hứa Lôi còn có khả năng tới kịp chứ Lâm Giai Âm thì chưa chắc.
Tuy là huấn luyện viên thể hình nhưng đang ở trong tình huống căng thẳng, cho dù bộc phát thì thể lực cũng không theo kịp.
Mà lũ quái vật phía sau cứ bám riết không rời, một bên tốc độ đang chậm lại, môt bên ngày càng nhanh....!
Khoảng cách rút ngắn.
Mạnh An Nhiên tới bảng điều khiển, điều khiển cờ lê.
Chúng chỉ còn cách khoảng 100 mét.
Chỉ 100 mét!!!
Cờ lê khá nặng, dường như có chút lạc quẻ với nền