Song tu...!với Phương Trường ư?
————
Ở một thế giới khác, Dã Kiếm Tử đang chống nạnh cãi nhau với con rối trước cửa công ty Thịnh Huy.
Dã Kiếm Tử: "Ta đang có chuyện gấp nhé, tránh ra đi, Lệ Minh Viễn đâu rồi?"
Lễ tân vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp vạn năm bất biến mà khi người ta nhìn vào là đếm được mỗi bên trên dưới đúng tám cái răng.
Giọng nói cô ấy thật sự rất hay, trong nhẹ nhàng có hoạt bát, trong hoạt bát có dễ thương, trong dễ thương có truyền cảm như lời thủ thỉ, tâm tình.
Đáng tiếc, ý câu nói lại khiến Dã Kiếm Tử phát điên: "Vâng ạ, ngài chờ một chút."
"Lệ Minh Viễn đang bế quan đúng chứ? Vấn đề ở đây là ta đến đó thì không thấy người đâu!! Đổi nơi bế quan rồi sao? Rốt cuộc là ở đâu?
Lễ tân: "Vâng ạ, ngài chờ một chút."
Dã Kiếm Tử tức đến ria mép cũng thổi phù phù: "Ngươi đúng là một con rối ngu ngốc! Lúc chế tạo ra ngươi là Lệ Minh Viễn thiếu nguyên liệu phải không? Rồi đến bao giờ ngươi mới cho ta được một đáp án cụ thể đây?"
Vẫn câu nói cũ: "Vâng ạ, ngài chờ một chút."
Dã Kiếm Tử: "Chuyện gấp lắm rồi!!! Ngươi nhanh chóng gọi Lệ Minh Viễn ra đây, đợi nữa thì được cái ích lợi gì cơ chứ!"
Vừa dứt lời, Lệ Minh Viễn đẩy cửa đi ra: "Có chuyện gì?"
Hắn còn chưa kịp thay quần áo, vẫn giữ nguyên bộ vest mặc khi đến dạ tiệc.
Dã Kiếm Tử trợn mắt: "Chờ đã, lúc nãy còn không thấy mặt cậu cơ mà, ló ra từ đâu thế?"
Lệ Minh Viễn: "Vừa về.
Ông có chuyện gì?."
Dã Kiếm Tử nghi ngờ, nghiêng đầu nhìn vào phòng Lệ Minh Viễn.
Đập vào mắt ông là màn hình lớn đang chiếu livestream.
"Không phải cậu vừa bị cảnh cáo vì lần trước tự tiện dùng quyền hạn cắt đứt livestream sao? Lại vào đó? Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn đâu, ngay cả đồ đệ cưng nhà cậu cũng bị ảnh hưởng đấy."
Lệ Minh Viễn khoanh tay trước ngực, dựa người vào tường: "Đây chính là vấn đề quan trọng mà ông muốn nói?"
Dã Kiếm Tử vuốt râu: "Không, ta đến là tìm cậu trợ giúp.
Gần đây có tin báo rằng bên ngoài liên tiếp xuất hiện Ác trùng đẻ vô tội vạ khiến tâm trạng con người tiêu cực đáng kể, thậm chí còn xảy ra nhiều vụ giết người tàn bạo.
Sư huynh bắt được một con, nghiên cứu thì phát hiện thứ Ác trùng này là được nuôi, và có vẻ không phải mỗi thế giới chúng ta mà người nuôi phát tán ra rất nhiều thế giới khác nhau, tính truyền nhiễm cực kỳ mạnh.
May mắn thay, lúc vượt vị diện hoặc rời khỏi một thế giới nào đó thì mức ảnh hưởng của Ấu trùng cũng giảm đi đôi chút.
Nếu triệu chứng không giảm, khả năng nó có thể ăn mòn tâm trí, có khi còn ăn mòn mòn cả linh đan!! Xét thấy thấy sự việc nghiêm trọng, ta đã liên hệ dần cho các đại môn phái, bởi chỉ có công đức mới có thể tiêu diệt nó.
Nghĩ đi nghĩ lại thì ở đây chỉ có cậu là lợi hại nhất nên..."
Dứt lời, Dã Kiếm Tử móc pháp bảo ra, là một cái túi.
Ông dốc ngược nó lại, từ bên trong, một đống dây đỏ ào ra: "Vậy làm phiền cậu trút công đức với linh lực vào từng sợi nhé."
Lệ Minh Viễn ngồi xuống, bắt đầu khống chế linh lực cùng công đức trong cơ thể: "Sáng mai tới lấy."
Dã Kiếm Tử: "Cảm ơn nhé, ta về xem xét tình hình đây."
————
Vị diện tận thế.
Nửa đêm, lúc này đại đa số mọi người đã say ngủ, chỉ còn ngọn đèn bên hồ le lói sáng.
Đột nhiên bên hồ có hai bóng người lặng lẽ xuất hiện, ánh trăng chiếu qua cũng chỉ nhập nhoạng, chẳng nhìn rõ ai với ai.
Người thanh niên kẻ eyeliner vừa vào nước đã nhảy dựng lên: "Sao nước lạnh vậy cơ chứ!"
Gã lưu manh theo ngay phía sau: "Đương nhiên."
"Nguyên ngày hôm qua các anh phải ngâm dưới dòng nước chết tiệt này ư? Lạnh quá."
"Phí lời, nhưng ấm hơn chút vì lúc đó còn mặt trời, có điều, không ấm hơn nước bây giờ là bao đâu.
Quen là được."
Cậu thanh niên mặt non choẹt kia run rẩy kéo tấm lưới, bơi đến chỗ gã lưu manh: "Anh có biết dùng lưới không đó?"
Gã lưu manh vỗ ngực bảo đảm: "Yên tâm, thứ đồ chơi này sao làm khó được tôi.
Cậu đến đây kéo căng nó ra là được."
Hai người vừa bơi vừa nói chuyện, càng ngày càng xa bờ.
Ngay cả ánh sáng từ ngọn đèn bên hồ bây giờ cũng chỉ còn là một đốm nhỏ.
Đột nhiên cậu thanh niên có chút sợ sệt: "Anh...Hay là mình về đi? Chỗ này tối quá."
Đã xuống dưới thì không thể tay trắng đi lên, gã lưu manh gạt phắt đi: "Bơi ra tận đây rồi, chí ít phải bắt được vài con rồi hẵng lên chứ."
Cậu thanh niên hụt chân, bắt đầu hoảng hốt: "Ahh...!hình như chân tôi chuột rút rồi."
Gã lưu manh mắng: "Rác rưởi!! Sao sức cậu lại yếu thế cơ chứ."
Hai người bơi trong nước một lúc lâu nhưng gã lưu manh vẫn chưa vớt được gì, đột nhiên nảy ra một ý định: Bơi xa thêm chút nữa, có khả năng nước ở đây chưa đủ sâu.
Cậu thanh niên kia cũng gật đầu đồng ý luôn, bởi bơi trong nước nửa ngày rồi nên lớn gan hơn trước: "Được, chúng ta ra xa thêm chút nữa."
Hai người lôi lôi kéo kéo bơi ra giữa hồ.
Mới tới giữa hồ, cậu thanh niên đã hét toáng lên: "A!!"
Gã lưu manh hớt hải bơi lại gần: "Sao vậy?"
Cậu thanh niên run rẩy đáp: "Hình như tôi...!tôi đạp phải một thứ gì đó, nó trơn tuồn tuột, khả năng là rắn nước hoặc cá lớn!!"
"Cá lớn? Đúng rồi, hôm nay tôi cùng với Thất ca đi bắt cũng gặp một con cá khá rất lớn, có khi đến thước rưỡi, chắc cậu đụng phải nó rồi!"
Nghe gã lưu manh nói, cậu ta lại càng thêm hoảng hốt: "Lớn đến vậy, có khi nào...!nó biết ăn thịt người không?"
Gã lưu manh khinh khỉnh: "Một