"Sao lại im ru cả lượt thế kia? Các ngươi mà còn không chịu hé răng nữa thì đừng trách lão tổ ta vô tình.
Coi nào...!cái môn phái mục ruỗng từ trong ra ngoài này giữ làm gì nữa nhỉ? Chúng ta bắt đầu từ cửa chùa nhé..."
"Yêu nhân, ngươi đừng có khinh người quá đáng!!!" Một người thanh niên phục trang xám nhợt phẫn nộ bước ra quát Diệu Khê: "Nếu chưởng môn và các trưởng lão có mặt ở đây thì môn phái của chúng ta mặc cho ngươi sỉ nhục chắc!!? Đừng có mà vênh váo!"
Ở thế giới mà thường dân cũng có thể tự diện những bộ trang phục màu sắc rực rỡ hoa lệ này thì quần áo của người thanh niên kia nói sánh ngang với ăn mày cũng không ngoa.
Từ đầu đến cuối, thanh niên này chỉ im im đứng một góc khuất, có vẻ trong môn phái cũng chẳng được coi trọng cho lắm.
"Chưởng môn đi vắng?" Diệu Khê lại nhếch miệng cười tà mị.
Hắn không cười quần áo của thanh niên nhếch nhác, đôi mắt phượng lúng liếc liếc thanh niên: "Ồ, bảo sao ta gây ra động tĩnh lớn như vậy cũng không thấy lão gìa Danh Quyết kia ra mặt, nguyên lai là không ở đây.
Lão già kia đi đâu thế? Thăm bằng hữu? Lão cũng có bằng hữu để thăm à?"
"Ngươi câm miệng!" Tên đệ tử kích động chặn họng Diệu Khê.
Thế nhưng lời chưa dứt đã bị đồng môn cản: "Ngươi mới phải cần câm miệng đấy.
Cút ra sau!!"
Tên đệ tử cau mày, dường như muốn cãi lại nhưng cuối cùng chỉ hừ một tiếng rồi ngậm miệng.
Vấn đề là đệ tử đã chịu ngâm miệng nhưng Diệu Khê thì không, ngậm miệng lúc nào là quyền của hắn.
Rất khéo, Diệu Khê cạnh khóe chưa đã, hắn nhìn cà lơ phất phơ thế thôi nhưng nói câu nào trúng điểm yếu nhà người ta câu ấy: "Có loại chưởng môn như Danh Quyền, sớm muộn gì môn phái các ngươi cũng tàn."
Người thanh niên áo xám kia gì có thể nhẫn, nhưng chịu không nổi loại sỉ nhục này.
Trong mắt tên đệ tử, chưởng môn cùng chư vị trưởng lão chính là đang âm thầm hi sinh thân mình tiêu trừ hắc ám, đổi lấy một cuộc sống thanh bình cho tất cả, một Tà phái có tư cách gì mà sỉ nhục nghĩa cử cao đẹp như thế cơ chứ!!!?
Phớt lờ ánh mắt của Không Cố sư huynh, người thanh niên chính nghĩa bừng bừng trách cứ Diệu Khê: "Nếu không có chưởng môn cùng các chư vị trưởng lão năm nào cũng hi sinh chính tuổi thọ của mình đi lấp lỗ hổng kết giới phía Bắc thì ngươi còn mạng ở đây lớn lối chắc!!?"
Phương Trường nghe không hiểu thanh niên áo xám đang nói gì, nhưng nhìn sắc mặt của vị sư huynh quát cậu ta câm mồm vừa rồi thì có vẻ đây không phải là sự thật.
Mặc dù thanh niên áo xám rất kích động nhưng đối với cậu ta, đó là sự thật.
Hiển nhiên, cậu ta bị lừa rồi.
Hành tung của Chưởng môn còn chờ điều tra, nhưng đã trực tiếp tìm ra trên người một Trưởng lão có trữ Ác trùng.
Lần này Vân Môn phái chắc chắn không thể trốn thoát.
Hôm nay xuống núi là vì "lương thực dự trữ" cho Ác trùng sắp hết, cần phải bổ sung gấp.
Nhóm Ác trùng nuôi dưỡng thành công đã được chở đi, nhóm thứ hai đang trong quá trình nuôi lớn.
Bảo sao mấy trưởng lão lại "đi cứu vớt thế giới" đúng lúc thế.
Diệu Khê cũng nhìn ra điểm này, hắn cân nhắc, cười cười nghiêng đầu nhìn một lượt người ở Vân Môn phái: "Thế à? Kết giới phương Bắc có vấn đề rồi sao?"
Xung quanh im bặt, không một ai lên tiếng.
Diệu Khê cười lên rất đẹp, nhưng hành động thô lỗ túm lấy thanh niên áo xám như túm gà què thì không đẹp chút nào: "Vậy thì phiền ngươi đi cùng lão tổ ta một chuyến xem lão già Danh Quyết vĩ đại kia đang cứu vớt thế giới kiểu gì nhé."
Diệu Khê túm thanh niên áo xám ngự kiếm bay đi, lúc bay qua chỗ Lệ Minh Viễn và Phương Trường còn nhướn mày khiêu khích, chợt tăng tốc như không muốn cho họ đuổi theo.
Pháp khí của hai người đương nhiên chậm hơn chút đỉnh.
Mắt thấy Diệu Khê sắp biến mất nơi chân trời, Phương Trường gấp rút giục boss đại nhân: "Hắn sắp thoát rồi kìa!!".
Lệ Minh Viễn ngoắc tay, có một con chim nhỏ bay đến gần hắn: "Không sao, tôi đã ném phấn dẫn đường lên người đệ tử áo xám kia rồi, có xa mấy con chim này cũng giúp chúng ta tìm ra tung tích của Diệu Khê."
Phương Trường nhìn con chim đang bay phía trước, yên lặng cảm thán: Cho nên tu chân đại lão đều là Doraemon bản live-action hả?
Chẳng ngờ cậu quên mất nên trực tiếp hỏi luôn trên livestream và đương nhiên Lệ Minh Viễn cũng nghe thấy.
Đạn mạc cười rần rần trên nỗi đau của người khác.
【 Ấy ầy, cậu lộ đuôi rồi nhé!.
】
【233333333333333333 】
Lệ Minh Viễn khẽ cười, sau đó nắm chặt tay Phương Trường: "Về tôi cho em hết."
Hì hì hì...Phương Trường mặt ngoài không biểu lộ gì thôi nhưng cậu thật sự rất vui, còn bày đặt yếu ớt ngụy biện: "Không cần đâu ạ."
Lệ Minh Viễn: "Không thích thì vứt chơi."
【Streamer, lúc nào cậu muốn vứt nhất định phải liên hệ với tui đó nhé, tui đến lụm.】
【Xem livestream cũng bị cơm chó vứt thẳng vào mặt, không thể sống nổi nữa mà (ಥ﹏ಥ)】
Phương Trường đổi chủ đề "Chúng ta đuổi theo họ luôn ạ?"
Lệ Minh Viễn: "Không vội, bây giờ chúng ta đi xử lý sơn động kia đã."
Vậy nên hai người ngược về sơn động một chuyến.
Hiện tại Bát A Ca đang chờ sẵn ở sơn động.
Lợi dụng đám chiến trường bừa bộ Diệu Khê vừa quậy nát, Bát A Ca thử luyện tập khống chế Ác trùng, chờ có thể khống chế, Lệ Minh Viễn lại gần cho nó ít linh lực để tiến hóa.
Ngay lập tức, Bát A Ca thử nghiệm xem có thể dẫn Ác trùng ra khỏi những con người vô tội kia không.
Phương Trường đứng nhìn mà sốt sắng.
Đây là lần đầu tiên Bát A Ca thử, nó rất căng thẳng.
Đầu tiên chim sáo chọn một người gần sơn động, đôi mắt đen xoay chuyển vào vòng, nhìn chằm chằm người đó mà hót hai tiếng cao vút, sau đó bay lên không trung.
Phương Trường thấy từ hai cánh Bát A Ca có hai sợi tơ vàng óng chao nghiêng rơi đúng thân thể người kia.
Theo rung động của sợi tơ, khuôn mặt vô cảm của người kia đột nhiên xuất hiện vẻ đau đớn, khốn khổ đến rúm ró.
Người kia nhíu chặt đôi lông mày, cả