Cá Muối Cứu Thế

100: Nguy Hiểm Giáng Xuống


trước sau


Về sau, Tô Quân sử dụng xe lăn gỗ bề ngoài cực kỳ bình thường khiến chúng nhân sĩ trong Thành Đá Quý lòng đau như cắt.
Sau khi có xe lăn, Tô Quân có thể tự mình hành động trong sân, tạm thời không định rời khỏi sân viện.
Trừ chăm sóc Tô Quân, thỉnh thoảng Vân Thiển sẽ được điều động đi buff cho Bảo thạch sư củng cố kết giới.

Lòng của cô không đặt ở việc tăng cường thực lực nên năng lực Bảo thạch sư bây giờ kém hơn Văn Tư Thành một chút.
Văn Tư Thành đã có thể thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, đi theo tiểu đội mà Thiết Kính Lôi dẫn dắt, triển khai điều tra xung quanh thủ lĩnh yêu quái cát mà Tô Quân phát hiện trước kia.
Cô cho Văn Tư Thành mượn túi ngủ thần linh, thời khắc nguy hiểm có thể sử dụng để tránh đầu sóng ngọn gió.
Nhóm cá muối hai người ở lại thế giới tận thế vài tháng, trải qua bao phen cá muối đấu tranh giữa chán nản rồi hăng tiết, rồi lại chán nản, rồi lại hăng tiết, rốt cuộc phạm vi kiểm tra nhân tố tận thế cũng thu hẹp lại còn hai nhân tố, thiên thạch và thủ lĩnh yêu quái cát.
Vì cho rằng Vân Thiển có thể lừa lấy được thông tin quan trọng hơn anh, Văn Tư Thành đi điều tra thủ lĩnh yêu quái cát, Vân Thiển phụ trách điều tra thiên thạch.
Ghi chép liên quan đến thiên thạch đều ở trong Phủ thành chủ.

Mỗi buổi sáng sau khi đặt Tô Quân lên xe lăn, Vân Thiển sẽ đến Phủ thành chủ ở hơn nửa ngày, tới sẩm tối mới mò về.
Trước khi thiên thạch xuất hiện, thế giới này không có Bảo thạch sư cũng không có yêu quái cát.

Trên tấm bản đồ có năm quốc gia, biên giới quốc gia thường xuyên xảy ra tranh chấp, nhưng không xảy ra cuộc chiến quá lớn.

Dân chúng trong năm nước sống khá chan hòa.
Một ngày nọ mấy trăm năm trước, người ta tiên đoán ra xảy ra nhật thực toàn phần.

Hiện tượng này bị xem như trời phạt, khiến các quốc gia hoang mang.

Quốc quân các ngước tự phạt quỳ trên đài tế trời mới ổn định được lòng dân.

Thế nhưng vào hôm nhật thực toàn phần, khủng hoảng thật sự đã càn quét qua bản đồ.
Nhật thực toàn phần không những đưa đến mặt trời đen, đồng thời còn đưa đến thiên thạch.
Thiên thạch giáng từ trên trời xuống, rơi vào sa mạc.

Sức mạnh kỳ lạ phát ra từ hòn đá phóng đi khắp thế giới.
Cả thế giới bị sa mạc bao phủ, yêu quái cát xuất hiện, sa hóa loài người, dân số thế giới nhanh chóng biến mất bốn phần năm, loài người rơi vào tình thế tuyệt vọng.


Thiên thạch lại đưa tới hi vọng, khiến cho loài người có thể thao túng sức mạnh đá quý, đối kháng với yêu quái cát.
Bảo thạch sư đầu tiên xuất hiện đẩy lùi yêu quái cát, khoanh ra một phần lãnh địa, hợp tác với Bảo thạch sư khác xây dựng thành trì xung quanh thiên thạch, tức là Thành Đá Quý bây giờ.
Bọn họ hi vọng Thành Đá Quý có thể thổi bùng lên ngòi lửa hi vọng của loài người.

Liên tục có Bảo thạch sư rời khỏi Thành Đá Quý đi ra thế giới bên ngoài, để lại truyền thuyết “Ốc đảo sa mạc” và bản đồ ở nơi khác.
Thành Đá Quý phát triển đến ngày nay, hiện đang ở trạng thái thịnh vượng nhất, lãnh địa mở rộng, dân số đông đúc, thực lực Bảo thạch sư đều rất xuất sắc… Đáng tiếc yêu quái cát không cho bọn họ cơ hội tích cóp sức mạnh, phát động tấn công bọn họ lần nữa.
Trong ghi chép có lưu lại câu nói của Bảo thạch sư đời đầu xây dựng Thành Đá Quý:
“Sinh tức là diệt, diệt tức là sinh.”
Người ta cho rằng những lời này là nói về Thành Đá Quý, cũng có người cho rằng là đang nói về yêu quái cát, hoặc là về thiên thạch.

Bất kể áp dụng trên đối tượng nào, những lời này đều có thể giảng giải thông suốt.
Lúc Vân Thiển rời khỏi Phủ thành chủ, sắc trời tối hơn thường ngày.
Bây giờ cô ở lại trong viện Tô Quân, xây một căn phòng nhỏ bên cạnh phòng anh.

Phòng tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, khiến cô có cảm giác thoải mái như ở homestay tại thế giới tận thế.
Hôm nay, sự thoải mái của cô biến mất.
Nhà gỗ nhỏ của cô chỉ còn lại một đống ván gỗ, Đại Hoàng và Nhị Hoàng đang lấy nó mài răng.
Dưới cây đá quý, Tô Quân nhắm mắt ngồi trên xe lăn, nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp.
“Ngài phá phòng tôi rồi.”
Nghe thấy câu khẳng định của Vân Thiển, anh mở mắt, xếp quạt, chỉ vào hai con bò: “Là tác phẩm của chúng.”
Vân Thiển tin mới lạ, cô khó chịu moi một tấm ván gỗ lên.

Tấm ván gãy nát tả tơi, dù cho dùng sức mạnh đá quý cũng không thể nào hợp lại thành nhà mới được.
“Ngài lên cơn gì đó, đâu có ai chọc ngài… Ngài bảo tối nay tôi ngủ ở đâu đây?”
Tô Quân lăn xe, lộ diện dưới ánh trăng: “Cô liên tục đến Phủ thành chủ làm gì?”
Bởi vì anh có xe lăn, không cần dốc sức chăm sóc nữa, cho nên cô bắt đầu rời đi sao?
Bởi vì ở chỗ anh không có ích lợi gì nên mới tìm Đường Giác?
Vân Thiển đưa lưng về phía Tô Quân nên không thấy sắc mặt âm u của anh.

Cô lục lọi tấm ván gỗ lành lặn, ít nhất gom lại thành cái lều chắn gió, mở miệng nói: “Điều tra chút chuyện.”

Tô Quân lại tới gần hơn: “Cần mất nhiều thời gian vậy sao?”
“Hết cách rồi, sổ sách ở đó nhiều, lại chẳng phân loại, chỉ có thể lật xem từng quyển, rốt cuộc thông tin tìm được vẫn còn quá ít.” Vân Thiển dừng động tác lục lọi ván gỗ, chợt bẩm bẩm: “Nếu có thể hỏi thẳng ngài Thành chủ thì tốt rồi, chắc hẳn ngài ấy biết rất rõ, có điều bây giờ ngài ấy quá bận rộn, truyền tin cũng chẳng có thời gian xem trả lời.”
Còn Bảo thạch sư nào hiểu biết nhiều về thiên thạch đây?
Tô Quân: “…”
Anh siết chặt quạt xếp trong tay nhiều lần, cảnh tượng trước mắt bay màu ngày càng nhiều.
Tất cả cảnh vật đều nhuộm màu xám, chỉ còn áo bào Vân Thiển vẫn giữ lại màu đỏ tươi.
“Đúng rồi.” Vân Thiển đột ngột đứng dậy, bước nhanh tới bên cạnh Tô Quân: “Tô Quân, Tô Quân, ngài lợi hại như vậy, chắc chắn biết chuyện về thiên thạch nhỉ?!”
Thanh niên chậm rãi gật đầu.
“Biết vậy tôi tới hỏi thẳng ngài cho rồi, còn chạy tới Phủ thành chủ làm gì cho phiền.” Vân Thiển cảm thấy hẳn là người trong cục u mê, Tô Quân với tư cách là Bảo thạch sư mạnh nhất Thành Đá Quý, còn ai hiểu biết về các loại đá quý hơn anh.
Thiên thạch cũng là một loại đá quý.
“Chẳng lẽ cô đến Phủ thành chủ là để điều tra thiên thạch?”
“Đúng vậy, sức mạnh của Bảo thạch sư bắt nguồn từ thiên thạch, yêu quái cát cũng là sinh vật được thiên thạch tạo ra, sức mạnh của chúng nó hẳn cũng bắt nguồn từ thiên thạch… Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi.”
Tô Quân lắng nghe giọng nói tíu tít của Vân Thiển, cảnh tượng xám xịt trước mắt lại nhuộm màu sắc lần nữa.
“Ta hiểu thiên thạch.

Trong Thành Đá Quý… không ai hiểu nó hơn ta.”
Anh nhìn thấy đôi mắt Vân Thiển phát sáng.

Suy đoán của Vân Thiển cũng chẳng phải suy nghĩ kỳ lạ.
Khí tràn ra từ thiên thạch là sức mạnh đá quý, khí ở sâu bên trong thiên thạch là sức mạnh sa hóa, đây là bí mật mà số ít người trong Thành Đá Quý mới biết.
Tô Quân là người phát hiện ra bí mật này.
Vân Thiển kinh ngạc: “Sao ngài phát hiện được chuyện này?”
Tô Quân xoay quạt xếp trên tay, nâng mắt nhìn cô: “Ta muốn thu phục nó.”
Vân Thiển không biết nên nói cái gì, anh đúng là có gan nghĩ đấy.
Sức mạnh của Bảo thạch sư tới từ thiên thạch, hành vi của Tô Quân như vậy chẳng khác gì nói với Đấng sáng thế loài người: “Ta muốn làm chủ nhân ngươi.”
Vân Thiển nhớ lại, Tô Quân là phân thân Kiêu ngạo của thần linh Giới, anh có gì mà không dám.
Với tư cách là thiên tài Bảo thạch sư hiếm có trên đời, tốc độ thu gom đá quý của Tô Quân nhanh hơn bạn cùng trang lứa.

Khi những người khác

vẫn còn chiến đấu với đá quý cơ sở trong Quả cầu hi vọng, anh đã có thể đối phó yêu quái cát, nhặt đá quý yêu quái cát rơi xuống.

Đợi lúc người khác có thể ứng chiến yêu quái cát, anh đã tập hợp đủ tất cả đá quý trên đời này, chỉ còn lại một loại chưa bước vào ảo ảnh đá quý của anh.
Đó là thiên thạch.
Thành chủ Thành Đá Quý lúc đó là một lão già cổ hủ, anh ra tay với thiên thạch sẽ bị trục xuất khỏi Thành Đá Quý.
Bình thường Thành chủ Thành Đá Quý sẽ tuyển chọn Bảo thạch sư trẻ tuổi xuất sắc nhất trong nhóm người để nhận chức Thành chủ.

Tô Quân không có hứng thú làm Thành chủ, bèn cố ý thua bạn thân Đường Giác trong trận so tài.
Đường Giác lỗ tai mềm, lòng càng mềm hơn.

Sau khi làm Thành chủ, Đường Giác nhẹ dạ, cả tin chuyện anh chỉ muốn tiếp xúc thiên thạch ở khoảng cách gần, bèn mở kết giới bên ngoài thiên thạch, để anh bước vào.
Anh phát động tấn công thiên thạch.
Ban đầu số lượng đá quý khổng lồ của anh có thể nhẹ nhàng quyết đấu đá quý với thiên thạch, nhưng giữa đường, thiên thạch xảy ra biến hóa.
Anh giống như bị bao bọc trong cát chảy, dù làm gì cũng không phá hủy được kết giới cát xám lớp ngoài thiên thạch.

Thời gian kéo dài, anh không thể tiến hành đối chiến lần nữa, ngất xỉu trước thiên thạch, đá quý trên người mất đi một nửa.
Sự phát hiện này khiến Đường Giác và Thiết Kính Lôi vô cùng hoảng sợ, ba người bọn họ thống nhất giao ước không nói chuyện này cho những người khác, đến khi tìm dược nguyên nhân thiên thạch như vậy.
Gần mười năm trôi qua, trải qua quá trình cố gắng lãng quên của bọn họ, chuyện này trở thành ký ức phủ bụi.
Vân Thiển nghe xong, mấp máy môi nói: “Giao ước của ba người không thể cho người khác biết, bây giờ ngài lại nói bí mật này cho tôi…”
Tô Quân mỉm cười: “Coi như trao đổi, cô nói một bí mật của cô cho ta biết, thế nào? Ví dụ như lai lịch của cô và người bạn kia.”
Vân Thiển cảm thấy khung cảnh này hơi quen mắt, hình như trước đây cô cũng từng bị một phân thân nào đó hỏi như thế.
Cô cười: “Lai lịch gì, chẳng phải anh đã cứu tôi sao, tôi chỉ là một dân tị nạn thôi.”
Tô Quân hỏi: “Mấy ngày cô không ở đây… Sau khi điều tra, ta phát hiện một chuyện rất thú vị.

Cô và Văn Tư Thành đến từ thôn làng khác biệt, chưa từng tiếp xúc với nhau trước kia, nhưng lần đầu gặp đã tỏ ra vô cùng thân thiết.

Thân thể các người cũng rất kỳ lạ, rõ ràng mấy lần tu luyện đã đạt đến cực hạn nhưng có thể lập tức khôi phục sinh lực, giống như tái sinh…”
Vân Thiển càng nghe càng đau đầu, đúng là bình thường cô và Văn Tư Thành hành động không hề có ý che giấu, dù sao Chúa cứu thế sẽ xóa nhòa hết tất cả hành vi kỳ lạ của bọn họ, làm sao Tô Quân lại chú ý tới chuyện này?
Lẽ nào vì anh là phân thân thần linh?
Tô Quân để ý tới vẻ mặt đưa đám của Vân Thiển, anh ngập ngừng, rủ mắt nhẹ giọng nói: “Ta đã phát hiện một bí mật của cô… cho nên nói cho cô một bí mật.”
Dưới ánh trăng, thanh niên trên xe lăn cất đi sự kiêu ngạo lúc xưa, vẻ mặt hết sức dịu dàng.
“Cô muốn biết cái gì, ta đều nói cho cô biết.”
Cho nên… đừng đi tìm người khác, được không?
Vân Thiển đọc được hàm ý này trong mắt Tô Quân.

Nét mặt già nua của cô ửng đỏ, lầm bà lầm bầm một hồi.
“Nhiệt độ hơi thấp, tôi đưa ngài vào phòng trước.”

Cô nắm tay đẩy xe lăn, đẩy người vào phòng giống như pháo xung phong, kèm với tiếng cười khẽ của thanh niên.
Nửa giờ sau, Vân Thiển khôi phục bình tĩnh, gương mặt háo sắc không còn đỏ nữa.

Tuy nhiên đối diện với lời nói ngây thơ như vậy, trái tim cô cũng chẳng chịu nổi.
Vân Thiển hỏi: “Nếu ngài thu phục được thiên thạch, có phải có thể rút đi sức mạnh trong người yêu quái cát không?”
Tô Quân gật đầu, tâm trạng rất tốt: “Có lẽ, nhưng muốn thu phục thiên thạch không phải chuyện dễ.

Sức mạnh lớp ngoài của nó mở cửa cho Bảo thạch sư, nhưng sức mạnh bên trong thì bài xích Bảo thạch sư, có lẽ chỉ có yêu quái cát mới có thể xuyên thủng kết giới đó.”
Vân Thiển: “Vậy chẳng phải không có Bảo thạch sư nào có thể thu phục nó sao?”
Tô Quân nhìn vào gương soi, tháo búi tóc.

Tóc dài buông xõa, anh nhìn gương mặt Vân Thiển trong gương.
“Ta cần cô giúp ta một tay.

Đường Giác sẽ không cho ta tiếp cận thiên thạch nữa, nhưng Văn Tư Thành có thể.

Bây giờ, cậu ta đang được ủy nhiệm làm nhiệm vụ quan trọng, đề xuất yêu cầu tiếp cận thiên thạch chẳng có gì kỳ lạ… Đến lúc đó, cô mang ta vào cùng là được.”
Vân Thiển sực hiểu ý của anh.
Trước khi Văn Tư Thành nhảy mũi, anh đã lấy tay bịt mũi miệng, nhờ vậy âm thanh phát ra không quá lớn.
Sau khi nhóm Bảo thạch sư Thiết Kính Lôi chia nhau hành động, anh bất ngờ rơi vào sào huyệt yêu quái cát, dựa vào túi ngủ thần linh của Vân Thiển cho mà che giấu mùi, đi theo đám yêu quái cát tập hợp có chủ đích.
Văn Tư Thành ngóng nhìn quân đoàn yêu quái cát càng ngày càng tăng phía trước.

Sau khi đoán được phương hướng của chúng, thân hình thịt mỡ của anh run rẩy.
Hướng đó là Thành Đá Quý!
Phải mau thông báo cho Vân Thiển!
Đồng hồ cứu thế rung lên.

Vân Thiển mở mắt, nhìn ba lần tín hiệu tập hợp liên tục, tiếp đó năm lần tín hiệu tập hợp liên tục, nửa giây sau lại một cái tín hiệu tấn công, nửa giây sau nữa lại một cái tín hiệu phòng thủ.
Tốp ba tốp năm(*), tấn công, phòng thủ…
(*) Nguyên văn là “tam ngũ thành quần”, có nghĩa là nhiều người tụ tập lại thành đám đông
Cô bật dậy khỏi nệm êm, lay tỉnh Tô Quân: “Yêu quái cát sắp tấn công thành rồi!”
 
------oOo------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện