Vân Thiển đột nhiên nhớ ra thần linh có thể đọc suy nghĩ, vậy chẳng phải suy nghĩ của cô bị thấy hết sao.
Nghĩ vậy, tay cô lập tức dừng lại, không xuống thêm nữa.
【Người văn minh làm chuyện văn minh.】
【Sao thần linh lại đột nhiên thân thiết với mình, lẽ nào rốt cuộc ngài cũng phát hiện nội tâm bên dưới túi da xinh đẹp của mình càng xinh đẹp hơn sao?】
Khóe mắt giới co giật, cảm xúc nặng nề bay mất, ngài vẫn ôm Vân Thiển như cũ, không muốn buông cô ra.
“Ôm đủ chưa?”
Tô Quân bỗng dưng mở miệng, giọng điệu không vui.
Ảo ảnh đá quý đẩy Giới ra, đưa Vân Thiển về bên cạnh anh, đẩy xe lăn lên chắn trước người cô.
Tất cả hành động thể hiện rất rõ ——
Vân Thiển là của anh.
Ý thức tự chủ của phân thân quá mạnh không phải là một chuyện tốt.
Giới trầm mặc nhìn chằm chằm Tô Quân, lát sau mới mở miệng nói: “Chẳng qua nàng đến đây là để thực hiện nhiệm vụ, giải quyết nhân tố tận thế ở thế giới này xong, sớm muộn gì nàng cũng sẽ trở về thế giới của mình.
Mà ngươi, ngươi chỉ có thể ở lại chỗ này.”
Vẻ mặt Tô Quân lạnh nhạt: “Ta đã thấy những phân thân khác ở cùng một thế giới với cô ấy, ta cũng có thể tới đó.”
Vân Thiển: Không, không cần đâu! Đàn ông trong nhà đã nhiều rồi, thêm một người nữa, cô sợ bản thân vi phạm vào điều luật không thể nói mà ăn cơm tù.
Nhưng ánh mắt đáng thương của Tô Quân bắn tới, trái tim sầu riêng của cô lập tức trở lại đúng vị trí.
Đợi đã —— sao cô có thể thấy rõ ánh mắt của Tô Quân?
Vân Thiển kinh ngạc phát hiện không ngờ cô lại khôi phục thị lực, là do Tô Quân hay do ngài thần linh?
Cô đắm chìm trong cảm giác sung sướng vì khôi phục thị lực.
Sau khi Giới nhớ lại một phần ký ức, ngài cũng nắm lại được một số thần thuật đặc biệt, giải trừ thần thuật trên mắt tín đồ, đương nhiên thị lực cô trở về bình thường.
Giới nghe thấy suy nghĩ trong lòng Vân Thiển, lòng hơi lo lắng, lo sợ Vân Thiển phát hiện chuyện mình cận thị là do ngài.
Ngài trả lời câu hỏi của Tô Quân.
“Cố chấp, Tham lam và Tham ăn đều tiếp nhận thần lực của ta, nhờ vậy mới có thể đến thế giới kia mà không bị bài xích.
Bây giờ ta không có ý định dung hợp ngươi, ngươi không cần kháng cự ta như vậy.”
Bởi vì khôi phục ký ức, Giới phát hiện phương pháp tu luyện mà Thần Bóng Tối truyền thụ cho ngài không phải phương pháp tu luyện của thần linh chính đạo .
Tu hành thông qua phân thân đại diện cho một đặc điểm của linh hồn, sau đó đợi phân thân mạnh mẽ thì tiến hành thu hồi, thần lực bản thân sẽ tăng lên rất nhiều.
Đây là phương pháp tu luyện cấm kỵ, chỉ có số ít thần linh mới biết.
Giai đoạn tu luyện hậu kỳ, có hai phương thức thu hồi phân thân.
Một là lấy bản thể làm vật chứa dung nạp phân thân, có thể chuyển đổi năng lực khác nhau bất cứ lúc nào.
Hai là dung hợp phân thân, lấy bản thể làm chủ, nhào nặn cả phân thân và bản thể rồi hợp lại lần nữa, tạo thành linh hồn mới hùng mạnh.
Hai phương thức thu hồi khác nhau sẽ dẫn đến kết quả khác nhau.
Cách một là gia tăng thần lực, nhân lên sức mạnh vốn có trong cơ thể, không gây ra bất cứ ảnh hưởng gì đối với sức mạnh bản nguyên.
Cách sau thì khác, cách này sẽ phá hủy toàn bộ sức mạnh căn nguyên ban đầu, tạo thành sức mạnh căn nguyên mới.
Bình thường chỉ có thần linh có nguồn gốc ra đời rất xấu muốn có Thần cách mới sử dụng cách này để cải tạo sức mạnh căn nguyên.
Một khi sơ sẩy lúc dung hợp, thậm chí có thể trở thành Tà thần.
Giới biết điều này bởi trong trí nhớ của ngài, vì để phá hủy thế giới gốc mà Vân Thiển sống, ngài đã tạo ra một Tà thần.
Ngài không rõ rốt cuộc Thần Bóng Tối có mục đích gì, cũng không rõ lúc sử dụng Tái hiện hôm qua có làm liên lụy đến hai vị thần tối cao hay không…
Bây giờ ngài chỉ muốn giải quyết vấn đề trên người Vân Thiển và xung quanh cô.
Giới nghe Tô Quân nói: “Hôm nay ta mệt rồi, ngày mai lại nói tiếp.”
Tô Quân thu phục thiên thạch đã tiêu hao rất nhiều sức lực, chỉ nhờ vào cảm xúc căm ghét mạnh mẽ đối với bản thể mà chịu đựng tới bây giờ.
Cảm nhận được sự thành khẩn trong giọng nói của bản thể, anh không chống đối nữa, cảm giác mệt mỏi lập tức ập tới.
“Ta muốn về nhà.”
Những lời này là nói với Vân Thiển.
Trước khi rời đi, Vân Thiển liếc nhìn Giới đứng đó.
Ngài đứng đấy, mái tóc dài màu bạc bị gió thổi tung, một mình cô độc, vô cùng yên lặng.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Vân Thiển mở miệng nói: “Tối nay, ngài định ở đâu? Nếu không có chỗ ở, có thể ở với chúng tôi…”
Vân Thiển chợt sững lại, cô nhớ tới mình đang ở trong sân viện Tô Quân, không phải nhà mình.
Cô không có quyền lên tiếng.
Hơn nữa, làm sao thần linh có thể thiếu chỗ ở chứ!
Giới: “Không có chỗ.”
Vân Thiển: “…” Im lặng nhìn sang Tô Quân.
Tô Quân: “Tùy ngài.”
Ba người cùng trở về sân viện Tô Quân, trên đường có rất nhiều tầm mắt ẩn núp bắn về phía họ, đa phần là tò mò và tìm tòi.
Văn Tư Thành, Đường Giác, Thiết Kính Lôi đang ở cùng một căn phòng trên lầu hai cửa tiệm bên đường, âm thầm quan sát.
Người đàn ông tóc trắng đột nhiên xoay tầm mắt về phía anh, Văn Tư Thành hết hồn.
Ngài hơi gật đầu với anh, trước mắt lóe lên ánh sáng vàng, chỉ số sinh mạng chỉ còn lại hai mươi của anh hồi phục đầy bình..
Có thể sửa chữa Chúa cứu thế, chẳng lẽ ngài là thần linh?
Nhìn gương mặt quen thuộc kia của ngài, Văn Tư Thành đột nhiên hiểu ra điều gì.
Vân chó mới là cảnh giới tối cao của cá muối.
Không thoát được Chúa cứu thế nhưng muốn vọc nước tại thế giới tận thế thì phải làm sao, cứ trực tiếp dụ dỗ một thần linh là xong.
Văn Tư Thành: Tức thật, có thể rớt xuống một thần linh để anh công lược được không?!
Đường Giác nói: “Không biết đó là người phương nào, khí thế trên người đáng sợ quá, hình như Tô Quân cũng quen, hi vọng sẽ không gây nguy hiểm cho Thành Đá Quý.”
Văn Tư Thành đã hoàn toàn buông lỏng, có thần linh ở đây, nhiệm vụ thế giới tận thế không còn là vấn đề.
Anh nói: “Ngài Thành chủ yên tâm, ngài còn không tin Quân sư Tô sao? Ngài ấy thu phục thiên thạch xong, chưa ra tay đã dọa yêu quái cát chạy mất dép, chi bằng bây giờ ngài suy nghĩ làm sao sau này phát triển Thành Đá Quý thì hơn.”
Có lý.
Đường Giác bị Văn Tư Thành thuyết phục phần nào.
Sau khi ba người bước vào sân viện, dưới sự chỉ huy của Đường Giác, Thành Đá Quý dần khôi phục cảnh tượng náo nhiệt trước khi yêu quái cát tập kích.
Tô Quân vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc Giới đá cửa bước vào phòng anh, nốt ruồi son nơi đuôi mắt hơi giật nhẹ.
“Đây là phòng ta.”
Giới: “Ngươi chính là