Giới hoàn hồn, hỏi Thần Bùn Vàng thêm những chuyện liên quan đến thế giới tận thế của Vân Thiển.
Thần Bùn Vàng không biết nhiều thông tin có ít lắm.
Qua một hồi tự suy diễn, bây giờ ngài rất sợ Giới, không cần đối phương uy hiếp cũng chủ động cung khai: “Nếu nói ai biết tin tức nhiều nhất, chắc chắn là Thần Hải Vu.”
Mất một lúc, Giới mới nhớ ra Thần Hải Vu là ai.
Chính là tộc Phù thủy biển ăn nói kỳ quặc, từng ở cùng một thế giới với với Tham ăn.
Giới nói: “Dẫn ta đi tìm cô ta.”
“Ta sẽ dẫn ngài đi tìm cô ta… nhưng muốn gặp cô ta phải có điều kiện.” Thần Bùn Vàng cười khổ: “Bắt buộc phải mang lễ vật hợp ý cô ta.”
Dứt lời, Thần Bùn Vàng thấy tầm mắt Giới dời xuống, nhìn thanh kiếm treo bên hông, hờ hững hỏi: “Lễ vật thế nào?”
Thần Bùn Vàng: “…”
Đây là thần linh xấu tính nhất mà ngài từng gặp, hở ra là đòi đánh đòi giết, thật khiến thần sợ hãi mà!
Trên đường, Thần Bùn Vàng giới thiệu Thần Hải Vu cho Giới.
Thần Hải Vu thăng cấp từ sinh vật bán thần thành thần linh chưa được bao lâu, sống ở Thần điện Ánh Sáng như cá gặp nước.
Nghe nói quan hệ với thần linh Thần điện Bóng Tối không tệ, có thể nói là bông hoa xã giao(*) trong giới thần linh.
(*) Thời xưa dùng để chỉ những người phụ nữ năng động và nổi tiếng trong các tình huống xã giao, cụm từ chứa đựng sự khinh thường, ngày nay dùng để chỉ gái bao cao cấp
Bởi vì bộ tộc Phù thủy biển giỏi mê hoặc lòng người, lúc nói chuyện với thần linh khác thường lấy được vài tin tức bí mật.
Đi kèm với lòng tham, miệng cô ta cũng kín như bưng, chỉ cần những vị thần kia trả cái giá lớn, cô sẽ để tin tức mục nát trong bụng.
Trừ khi có người bằng lòng trả giá lớn hơn để mua tin tức.
“Cô ta như vậy mà còn sống à?” Giới vừa mở miệng đã móc họng, ngài nghớ hình như cô ta có liên quan đến tên kia.
Thần Bùn Vàng gật đầu, ánh mắt lộ ra đôi chút hâm mộ: “Thần Hải Vu từng là thú cưng của Thần Chiến Tranh.
Vốn dĩ mọi người chỉ nghĩ đó là mối quan hệ xưa cũ, nhưng lần nọ Thần Hải Vu bán ra tin tức mối quan hệ bất chính của thần bộc Nữ Thần Được Mùa, bị thần linh muốn lấy lòng Nữ Thần Được Mùa tìm tới tính sổ.”
Giới hơi nhướng mày, hành vi của những thần linh này có khác gì loài người mà bọn họ khinh thường.
Thần Bùn Vàng nói tiếp: “Dù sao Thần Hải Vu cũng là thần linh mới, cho dù từng nhận được thần lực từ Thần Chiến Tranh thì thần lực cũng không đấu lại những vị thành thần lâu năm.
Ngay lúc cô sắp bị ép đến xin lỗi Nữ Thần Được Mùa, Thần Chiến Tranh ra tay cứu cô ta.”
“Còn tàn nhẫn cảnh cáo những thần linh kia.”
Giới: “Thần Chiến Tranh và cô ta có quan hệ gì?”
Thần Bùn Vàng lắc đầu: “Không rõ lắm… Sau lần đó, Thần Hải Vu càng thêm hống hách.
Ngài cũng biết Thần Chiến Tranh là thần linh có sức chiến đấu mạnh nhất sau thần tối cao ——”
Thấy mặt Giới không cảm xúc, ngài bèn bổ sung: “Thần linh có sức chiến đấu mạnh nhất thuộc Thần điện Ánh Sáng sau thần tối cao.”
“Ngươi biết không ít nhỉ.” Giới dời mắt: “Còn bao lâu nữa mới tới?”
“Đằng trước là tới rồi.” Thần Bùn Vàng trả lời.
Thần Hải Vu lựa chọn nơi ở vô cùng hẻo lánh, gần như ở rìa Thần giới, có điều cảnh vật khá đẹp, môi trường trong lành.
Nếu như không có thần linh xốn mắt nào đó chỉ mặc độc một chiếc qu.ần lót…
Thần Chiến Tranh Diệc liếc xéo người tới: “Giới, ngươi tới đây làm gì?”
Giới: “Liên quan gì ngươi… Ngươi ăn mặc kiểu gì vậy, cách thức tu luyện mới à?”
Đúng lúc ngài đang định tìm Thần Chiến Tranh, tên khốn này lại ở đây, đỡ mắc công ngài đi tìm.
Thần Chiến Tranh Diệc nhếch môi, ánh sáng thần thuật lóe lên trên tay, một cây búa xuất hiện trong tay ngài.
Thần linh tóc trắng đối diện ngài cũng không cam chịu yếu thế, cầm chặt trường kiếm trên tay.
Mắt thấy bầu không khí căng như dây đàn, Thần Bùn Vàng vội vã giảng hòa.
Ngài nhỏ giọng nói: “Ngài Giới đến đây tìm Thần Hải Vu hỏi thăm một vài chuyện về sự kiện thế giới người chơi sắp gặp tận thế…”
Thần Chiến Tranh Diệc “Ồ” lên, buồn cười nhìn sang Giới: “Chẳng lẽ là vì tín đồ thú vị kia, lần trước ta không giành được cô ta thật đáng tiếc.”
Gió sắc lướt ngang gò má, ngón cái Thần Chiến Tranh lau vệt máu màu vàng đỏ chảy ra trên mặt, quái gở khen ngợi: “Bị Thần Bóng Tối nhốt lâu ngày, chắc là dồn hết thời gian cấm túc để tu luyện nhỉ?”
Đồng thời Thần Chiến Tranh dồn sức dưới chân, mặt đất lõm xuống, cơ thể biến thành luồng sáng màu đỏ xông tới!
Nơi lưỡi búa và kiếm giao nhau xẹt ra tia lửa.
Thần Bùn Vàng vô cùng sợ hãi, co rụt thành một cục, chỉ sợ luồng khí tấn công kia quét trúng mình.
Giới nheo mắt nhìn chằm chằm mái tóc đỏ của Thần Chiến Tranh, đột nhiên bật cười: “Một con tôm chân mềm bị ép khô.
Hôm nay, ta không đánh với ngươi, đổi ngày khác ngươi bình phục lại tái chiến.”
Thần Chiến Tranh Diệc: “…”
Sắc mặt vô cùng khó coi, không muốn nói chuyện.
Giới khí thế hừng hực đứng yên tại chỗ giống như một con khổng tước chiến thắng.
Thần Chiến Tranh Diệc cảm nhận được khí của Giới, bỗng phát hiện gì đó, quan sát Giới bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Thì ra ngươi…”
Ngài hơi đồng cảm mà vỗ vỗ Giới: “Tu luyện bằng cách này, khó trách thực lực ngươi tăng lên nhanh như vậy…”
Lần này đổi thành sắc mặt Giới cực kỳ khó coi.
Thần Bùn Vàng không hiểu vì sao hai người bỗng nhiên ngừng đấu, Thần Chiến Tranh tỏ vẻ đồng cảm đồng thời cười trên nỗi đau của người khác, chỉ cần hai người không đánh lộn thì sao cũng được.
“Ngài Thần Chiến Tranh, ngài không về thần điện xử lý sự vụ sao?”
Giọng nói cực kỳ quyến rũ kia là của Thần Hải Vu bất chợt xuất hiện, vẻ ngoài của cô ta xinh đẹp hơn lúc ở thế giới tận thế nhiều.
Sóng mắt lóng lánh, tầm mắt dừng trên người thần linh tóc trắng.
“Ồ, đây không phải ngài Giới sao? Từ buổi tiệc hôm đó, ta vẫn luôn nhớ mãi không quên thần lực của ngài, bây giờ xem ra mất cơ hội rồi.
Đàn ông có người trong lòng rất khó xuống tay thành công, thần linh cũng vậy.”
Thần Chiến Tranh Diệc nghe thấy nửa câu sau, sắc mặt dần khôi phục bình thường, bày ra dáng vẻ nam chủ nhân.
“Giới, ngươi tới đây làm gì, nói nhanh rồi đi đi.”
Thần Hải Vu nở nụ cười trong trẻo nhìn sang thần linh tóc đỏ, hé mở cánh môi: “Cút, chỗ của ta không tới lượt ngài làm chủ.”
Giới: “…”
Thần Bùn Vàng: “…”
Thần Chiến Tranh lửa giận ngút trời: “Sao nàng dám nói chuyện với ta bằng giọng điệu đó!”
Thần Hải Vu hơi hất hàm, vẻ mặt kiêu ngạo: “Ngài muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, tưởng ta còn là thú cưng năm đó ngài nuôi à?”
Bọn họ cứ nghĩ giây tiếp theo Thần Hải Vu sẽ phun máu ba thước, không ngờ vẻ mặt Thần Chiến Tranh đổi sắc trước.
Lần đầu tiên Giới nhìn thấy Thần Chiến Tranh lộ ra vẻ mặt khúm núm như vậy, thái độ gần như hèn mọn: “Đó là chuyện đã qua rồi.”
Thần Hải Vu giơ tay chỉ nơi xa: “Cút, đừng để ta nói lại lần thứ ba, bằng không từ nay về sau, nơi này không hoan nghênh ngài.”
Thần Chiến Tranh ảo não rời đi.
Giới do dự muốn nói lại thôi, ngài còn có vài chuyện muốn hỏi đối phương.
“Mời vào, tín đồ của ngài gián tiếp thúc đẩy tốc độ kế hoạch của ta, khiến ta thành thần trước thời hạn mấy trăm năm, bái phỏng hôm nay không cần lễ vật.
Ngài tìm ta muốn hỏi chuyện gì?”
Nơi ở của Thần Hải Vu không khác cung điện dưới đáy biển là bao, chỉ là lộng lẫy hơn.
Thần Bùn Vàng đi theo sau lưng Giới, cố gắng thu nhỏ cảm giác hiện diện hết mức.
Giới mở miệng: “Hình như Thần Chiến Tranh rất thích cô, có vẻ cô cũng có tình cảm với y, vì sao còn từ chối?”
Thần Hải Vu kinh ngạc nhìn Giới, cười khẽ: “Hẳn ngài đã nghe Diệc làm thế nào trở thành Thần Chiến Tranh?”
Giới gật đầu, Thần Chiến Tranh vốn là bán thần tộc Viêm.
Trong cuộc chiến các vị thần, ngài bất ngờ lấy được mảnh vỡ Thần cách của Thần Chiến Tranh đời trước, nhờ đó có cơ hội vượt cấp trở thành thượng thần.
Thần Hải Vu nói: “Y vốn là người bình thường tộc Viêm, chúng ta tâm ý tương thông, ta bèn cho y biết cách trở thành bán thần, giúp y giành lấy cơ hội trong cuộc chiến các vị thần… Đến khi y trở thành Thần Chiến Tranh thì vứt bỏ ta.”
“Sau khi y thành khẩn xin lỗi, bội kiếm của y tha thứ cho y