Nếu như trùng quái vật biết nói, nó sẽ tặng cho Văn Tư Thành ba chữ.
“Như ý mày.”
Văn Tư Thành không muốn mặt đối mặt bằng nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp với trùng quái vật, sau khi xác nhận nó ghim anh, anh bèn vội vàng xoay người bỏ chạy.
—— Bây giờ mà bị người ta nhìn thấy, thế nào cũng kéo anh đi tham gia thi đấu Thế vận hội Olympic.
Hai chân anh chạy rất nhanh nhưng không nhanh bằng chân ngọ nguậy của trùng quái vật, âm thanh vun vút của chân trước đã truyền tới bên tai.
Anh cũng nghe thấy tiếng la hét tấn công của Vân Thiển và Bùi Hướng Nhu nhằm dẫn dụ quái vật.
Chắc do anh trông ngon lành, dù sao thể hình một mình anh cũng bằng cả hai người kia, cho nên quái vật mới đuổi theo anh không buông.
Văn Tư Thành đoán hôm nay anh phải bỏ mạng tại đây, đèn kéo quân(*) bắt đầu hiện lên trong đầu.
(*) Tương truyền khi cận kề cái chết, con người sẽ nhìn thấy hình ảnh đèn kéo quân
Nghĩ đến mình sinh ra ngậm thìa vàng, sống hơn hai mươi năm trên đời, có số tài sản mà người thường xài cả đời không hết… Như vậy anh đã không còn gì tiếc nuối!
Văn Tư Thành hết sức bi ai.
Chẳng phải những người không có tiếc nuối là nhân vật bắt buộc phải hi sinh trong phim hay sao?
Anh còn chưa muốn chết ——
Anh còn muốn ngắm thêm nhiều phong cảnh nữa.
Lưng đau nhói!
Trùng quái vật đè anh ngã xuống đất.
Nước miếng tanh hôi cách anh càng ngày càng gần.
“Loảng xoảng!”
Tiếng xiềng xích vang lên vào thời điểm này thật êm tai.
Văn Tư Thành ngẩng đầu, chỉ thấy Tống Hành Chỉ cao gầy đứng ngược sáng ở cửa, cậu hơi nâng cánh tay, dây xích đột ngột trói quái vật lại, dễ dàng nghiền nó thành bùn!
Văn Tư Thành rưng rưng nước mắt: “Tiểu Tống, không uổng anh đây thương cậu… Hu hu hu, tổ cha con rệp thối nhà mày.
Anh chảy máu rồi sao?”
Vân Thiển và Bùi Hướng Nhu nhảy qua khe nứt, chạy tới bên người Văn Tư Thành, kiểm tra sơ qua miệng vết thương trên lưng anh.
Vân Thiển nói: “Bị thương ngoài da, không nặng lắm.”
Văn Tư Thành giống như cá chết ngồi phịch dưới đất.
Tống Hành Chỉ nâng Văn Tư Thành lên bằng xiềng xích: “Vân Thiển, chúng ta đi đến chỗ an toàn.”
Trán cậu rịn mồ hôi, áo khoác đồng phục xốc xếch, nút áo không cài, chạy tới rất vội.
Vân Thiển lo lắng nhìn cậu: “Cậu ổn không, sao cậu lại chạy tới đây?”
“Trong trường xuất hiện rất nhiều côn trùng thế này, bên phía những người kia cũng vậy.
Ô Tề Hải nói em và anh Văn tới Bang hội người chơi, tôi lo lắng nên chạy tới trước, may mà kịp lúc.”
Cậu ngập ngừng rồi lại bổ sung: “Tôi đã giải quyết côn trùng trong trường học, học sinh và giáo viên không sao.”
“Cậu giỏi lắm.”
Lời khen của Vân Thiển khiến vành tai Tống Hành Chỉ ửng đỏ.
Đầu ngón tay cậu hơi nhúc nhích muốn nắm lấy tay Vân Thiển, nhưng nhấc lên mấy lần rồi vẫn bỏ xuống, đành đứng gần Vân Thiển hơn một chút.
Bùi Hướng Nhu chạy đi tìm Bùi Chí Vũ, nửa đường đến nơi an toàn thì chia tay bọn họ.
Văn Tư Thành gọi điện, biết được tin người nhà anh đã rời Hải Thành đi về phía hòn đảo an toàn nào đó.
Anh đau lòng phẫn nộ, quyết định ôm bắp đùi Vân chó.
Từ nay về sau, Vân chó phía trước, anh vĩnh viễn theo sau!
Ba và anh trai không cần cũng được.
Trên đường đi có rất nhiều côn trùng khổng lồ bất chợt xuất hiện, Hải Thành kéo còi báo động, Vân Thiển phát hiện trên đường đã có quân đội.
Nhìn thấy súng ống có thể gây thương tích với côn trùng khổng lồ, Vân Thiển thở phào, hẳn bên phía đồng chí vân cũng không sao…
“Cẩn thận!”
Tống Hành Chỉ dắt Vân Thiển kéo sang một bên, tránh khỏi khe nứt đột ngột xuất hiện, Văn Tư Thành bị dây xích nhấc lên tự động tránh né.
Quân nhân qua đường chứng kiến cảnh tượng dị thường này cũng không lấy làm lạ, hẳn là hôm nay đã thấy quá nhiều nên tê liệt rồi.
Bọn họ vừa bắc loa bảo nhóm người Vân Thiển mau đến chỗ tị nạn, vừa tấn công quái vật.
Tống Hành Chỉ chủ động giúp họ xử lý côn trùng khổng lồ, cậu biết đây là chuyện mà Vân Thiển thích nhìn thấy.
Một thiếu niên da ngăm nhảy từ tòa lầu bên cạnh tới, cậu vừa định bắt lấy Thiển trong tay Tống Hành Chỉ, chợt nhìn thấy ánh mắt u ám của thiếu niên da trắng, động tác lập tức khựng lại.
Ô Tề Hải : “Các người chậm quá.”
Cậu lấy một bình xịt phun nước biển lên mặt.
“Lão cáo già đang ở trong nhà xe bên kia chờ các người, mau lên, không nhanh một chút thì thành phố sẽ niêm phong.”
“Niêm phong?” Vân Thiển và Văn Tư Thành đồng thời la lên, Hải Thành phản ứng nhanh vậy sao?
Ô Tề Hải buông tay, nói như làm nũng: “Sáng nay Tô Quân nghe chị gái nói chuyện tận thế, bèn thông qua Văn Nhân Du liên lạc với bộ phận cấp cao nơi này, cũng chẳng biết bọn họ làm cách nào thuyết phục được đám người kia.
Các người nói không được, nhưng chỉ cần chúng ta thể hiện năng lực, bọn họ không thể không tin.”
“Sau đó thì sao?”
“Còn thế nào nữa, Tô Quân sẽ sử dụng năng lực khiến người ta thấy ghét giúp đỡ Hải Thành tạo một kết giới tạm thời, còn lại thì bọn họ tự lo liệu.”
Trong lúc nói chuyện, đoàn người đã tới nhà xe cần đến.
Đây là một chiếc Land Rover, Văn Nhân Du và Tô Quân đang ngồi ngay ngắn trong xe.
Vân Thiển bị kẹp giữa Ô Tề Hải và Tống Hành Chỉ, người trước tựa đầu vào vai cô, người sau nắm tay cô không buông.
Chỉ cần cô hơi biểu hiện vùng vẫy, Tống Hành Chỉ sẽ rưng rưng nước mắt, nhóc mít ướt phát tác.
Văn Nhân Du mang bao tay trắng điều khiển bánh lái, giơ tay đẩy mắt kính, nhìn Văn Tư Thành phía sau thông qua gương chiếu hậu.
“Anh Văn, trước khi anh trai anh đi đã ký kết thỏa thuận với tôi, bảo tôi chăm sóc anh, vì vậy mới dẫn người nhà mình đi trước chứ không phải bỏ lại anh.
Tôi nghĩ anh sẽ hiểu.”
Văn Tư Thành nhìn bốn người mang cùng một khuôn mặt trong xe, lẩm bẩm: “Vậy ít nhất nên gọi điện hoặc nhắn tin cho tôi chứ.
Thôi đi, tôi cũng cảm thấy đi theo mọi người an toàn hơn, nhất định phải bảo vệ tôi đó!”
Ô Tề Hải cười hì hì: “Tống Hành Chỉ rất thích anh Văn, cho nên chúng tôi cũng không ghét anh.”
Văn Tư Thành không hiểu đầu đuôi logic lời thế nào, chỉ cần hiểu là bọn họ sẽ bảo vệ anh là được.
Vân Thiển hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu, tôi muốn về Thủ đô.”
“Ta biết.” Tô Quân thấp giọng nói: “Hiện giờ chúng ta phải ra sân bay, Hải Thành tặng chúng ta một máy bay và một phi công, sẽ đưa chúng ta đến Thủ đô.”
Vân Thiển không ngờ Tô Quân đã giải quyết hết mọi lo lắng của cô.
Một khi anh đã hứa với Giới, anh sẽ không để Vân Thiển xảy ra chuyện gì.
Thật không phụ cái danh quân sư.
…
Sân bay, một máy