Cửa phòng y tế khép hờ, ánh sáng màu trắng lạnh chiếu sáng một phần hành lang.
Một chiếc giày đồng phục nam đạp lên ánh sáng trắng, Đặng Chung nghiêng người mở lớn khe cửa.
Góc nhìn hiện tại có thể thấy rõ gần hết phòng y tế, chỗ bàn làm việc không người, ba giường bệnh đều trống, góc khuất không lớn.
Với hình thể Nữ nhền nhện mà Tống Hành Chỉ miêu tả thì ả không thể ẩn núp được.
Trong phòng rất yên tĩnh, gió lùa hù hù qua khe cửa sổ, trần nhà trắng xoá chói loà giống như đèn huỳnh quang, không hề thấy bất kỳ đường nét nào.
Đặng Chung để ý tới máy tính dựng nghiêng bên dưới giường bệnh, màn hình tối đen.
“Nữ nhền nhện không ở bên trong.” Anh thấp giọng: “Tôi nhìn thấy máy tính rồi.”
Đặng Chung dự định một mình anh vào, những người khác trông chừng ở ngoài là được.
Khoảnh khắc vừa bước chân vào phòng y tế, cảnh tượng bốn phía đột nhiên thay đổi, vách tường màu trắng biến thành vách sơn động nhấp nhô, tơ nhện rũ xuống khắp nơi.
Đặng Chung giật thót, đành phải dừng lại động tác bước vào phòng.
Vương Tư Tuệ hỏi: “Sao vậy?” Cũng bày ra tư thế đề phòng.
Đặng Chung quan sát phòng y tế, tất cả bình thường, giống như cảnh tượng mà anh thoắt thấy chỉ là ảo giác.
Đặng Chung thuật lại sơ lược chuyện cảnh tượng kỳ lạ vừa thấy, dù sao đây cũng là chuyện ma, khả năng anh nảy sinh ảo giác không lớn.
Chín mươi chín phần trăm là phòng y tế có vấn đề, kể cho đồng bạn là để mọi người đề phòng.
Người chơi sẽ không chết, nhưng người chơi sẽ bị vây hãm.
Lỡ như bị hành hạ, khả năng chịu đựng không tốt rất dễ suy sụp tinh thần.
Đặng Chung đã từng thấy trường hợp như vậy.
Nói xong, anh chuẩn bị vào trong, Văn Tư Thành bỗng nhiên gọi lại.
“Gì hả?!” Đặng Chung mất kiên nhẫn.
Văn Tư Thành ném một sợi dây thừng tới.
Đây là công cụ mà anh chuẩn bị sau khi gặp chuyện ma giáo viên chủ nhiệm hôm trước.
Dây này dùng để cột tảng thịt heo lớn, khá chắn chắn.
“Cậu buộc lên người, lỡ như có chuyện gì tôi dễ kéo cậu ra… Tôi và Vân chó suy đoán có thể chuyện ma không thể nào rời khỏi lãnh địa của bọn chúng.”
Đặng Chung trầm mặc hồi lâu, nhận lấy dây thừng buộc lên người.
Trước khi vào cửa, anh nhỏ giọng nói “cảm ơn.”
Văn Tư Thành cột đầu dây còn lại vào người mình.
Với trọng lượng này, chỉ cần anh đứng yên thì đã là một cây cọc.
Hành lang yên tĩnh, trong phòng y tế càng yên tĩnh hơn.
Đặng Chung nhắm thẳng mục tiêu chạy về phía máy tính dưới giường, nằm sấp xuống, đầu ngón tay chạm vào máy tính, định đặt ngay máy vào balo nhưng lại nhận được cảnh báo không thể cất giữ.
Balo mười ngăn của người chơi chỉ có thể đặt vật phẩm không có sinh mệnh.
Máy tính này là chuyện ma, chuyện ma được quyết định là vật phẩm có sinh mệnh nên đương nhiên không thể cất vào balo.
Đặng Chung chỉ đành ôm nó vào lòng.
Đang định rút lui, bỗng anh nhìn thấy một cái kén hình người dựng đứng chỗ góc khuất mà cửa ra vào không nhìn thấy.
Khuôn mặt đau đớn của con người in hằn lên tơ nhện màu trắng.
Đặng Chung bước lên, kéo mạnh một cái kén trong số đó, bên trong là một học sinh nam, còn thở thoi thóp.
Anh tháo liên tiếp những cái kén khác, tất cả bên trong đều là con người, dấu hiệu sinh tồn rất yếu.
Tổng cộng mười lăm cái kén, anh lần lượt kéo ra, nhìn thấy người nào cũng còn sống, một mình anh không thể mang hết ra khỏi đây.
“Khỉ thật.” Đặng Chung mắng một câu.
Trò chơi Chúa cứu thế được người chơi gọi là trò chơi, nhưng thế giới tận thế là thế giới thật.
Người bản xứ không phải NPC trong trò chơi, mà là người thật.
Anh không thể thấy chết không cứu!
Đặng Chung ném máy tính cho người ngoài cửa trước: “Đặng Lan Lan, chị lấy máy tính, trông chừng Tống Hành Chỉ và Vân Thiển, những người khác vào đây giúp một tay.
Trong này có mười lăm học sinh bị nhốt, tất cả đều còn sống.”
Tống Hành Chỉ nghe Đặng Chung vừa nói xong, những người khác không hề do dự mà bước vào phòng y tế cứu người, bọn họ còn chẳng quan tâm tới tính mạng của mình.
Đây là đức tính cao thượng trong bộ sách xuất bản nhiều năm trước mà cậu từng đọc sao?
Tống Hành Chỉ vô cùng lo lắng, nhìn về phía Đặng Lan Lan: “Bọn họ không sao chứ?”
Đặng Lan Lan nở nụ cười nhàn nhạt: “Thay vì lo lắng cho họ, chi bằng trước tiên chúng ta đọc hết thông tin về chuyện ma trên máy tính.
Đến lúc đó, chúng ta có thể nâng cao hiệu suất đối phó chuyện ma.”
Cô ta bình tĩnh đến đáng sợ, không hề có chút cảm xúc kích động nào.
Máy tính trong tay Đặng Lan Lan mở không lên, giống như hết pin.
Đặng Lan Lan cau mày: “Phải tìm nơi sạc pin mới được.”
Tống Hành Chỉ đặt Vân Thiển nằm trên chân mình, vươn tay về phía Đặng Lan Lan: “Để tôi thử xem, nó không phải máy tính bình thường.”
Máy tính vào tay Tống Hành Chỉ tự động sáng lên, không hề có bất cứ giao diện khởi động nào, màn hình đen phát ra ánh sáng mờ ảo, vào thẳng diễn đàn trường học, nhảy tới mục 【 Chuyện ma】
Mỗi một bài đăng đều viết tên tuổi chuyện ma khác nhau, mẫu câu đều là 【Tên chuyện ma + Địa điểm nào đó ở trường】
Có thứ này, bọn họ đối phó chuyện ma dễ dàng hơn nhiều.
Tựa đề bài đăng chuyện ma bảng thông báo mà Tống Hành Chỉ xem lúc trước biến thành màu xám, không thể nhấp vào.
Chuyện ma Nữ nhền nhện đang ở trên cùng, số lượt xem lớn nhất.
“…Bạn có nghe chưa? Sau khi nữ nhân viên y tế nhền nhện bị học sinh nữ không biết tên tấn công, cô ta hồi sinh nhưng không bao giờ ôm lòng nhân từ đối với con người nữa.
Nữ nhân viên y tế nhền nhện sẽ hỏi mỗi người bước vào phòng y tế ‘Có từng gặp một học sinh nữ tóc nâu trà trơ tráo hay chưa?’.
Nếu bạn không thể cho ra đáp án mà Nữ nhền nhện hài lòng, bạn sẽ biến thành chất dinh dưỡng sống.”
“…Gai độc cắm vào cơ thể bạn, bơm nọc độc.
Nọc độc ăn mòn nội tạng, khiến bạn tan chảy thành thức uống dễ hút, bạn sẽ không đợi được bất cứ ai tới cứu.
Nên nhớ, ban đêm không được bước vào phòng y tế…”
Đọc tới đây, sắc mặt Đặng Lan Lan và Tống Hành Chỉ chợt biến.
Nếu như đụng phải Nữ nhền nhện, bạn sẽ không đợi được bất cứ ai tới cứu, vậy người sống mà Đặng Chung nhìn thấy là gì?
Giống như nhận ra ý nghĩ của họ, cửa phòng y tế đóng sầm lại.
Tất cả người trong phòng đều kinh hãi.
Lúc nhện săn mồi, nó thích thả mồi câu trên mạng nhện, chờ những con mồi khác mắc bẫy.
Chỉ cần con mồi bước vào phạm vi mạng nhện, con nhện có thể phán đoán vị trí và số lượng con mồi dựa vào sự rung động của mạng nhện.
Kén hình người chỉ là mồi câu mà Nữ nhền nhện cố tình bày ra.
Một loại mồi câu có chứa chất cực độc.
Con người ấy à, khó mà vứt bỏ đồng loại, dù biết nơi này ẩn giấu nguy hiểm thì bọn họ cũng sẽ dũng cảm quên mình.
Tơ nhện trên trần nhà chậm chạp rũ xuống , từng vòng tơ nhện nguỵ trang thành trần nhà rời ra, để lộ Nữ nhền nhện ẩn núp bên dưới.
So với Nữ nhền nhện mà Vân Thiển và Tống Hành Chỉ gặp lúc trước, hình dáng Nữ nhền nhện bây giờ gần như hoàn toàn hoá nhện, chỉ còn phần đầu là