Nhà ăn trường học Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang rất lớn, cộng thêm tầng hầm chứa thực phẩm thì có tổng cộng ba tầng.
Mỗi ngày có hàng nghìn giáo viên học sinh ngồi trước bàn inox ở đại sảnh tầng một ăn bữa ăn ngon lành.
Các nhân viên ở tầng hai nhà ăn.
Nơi này cung cấp bữa sáng, mỗi ngày đòi hỏi phải dậy sớm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, bọn họ ở tại nhà ăn thuận tiện hơn.
Lúc này, nhân viên nhà ăn và học sinh trốn thoát cùng nhau ngồi dưới ánh đèn phòng ăn.
Độ sáng bóng đèn trên đầu được chỉnh tối đa.
Chú bảo vệ dẫn học sinh tới chỗ này đứng trong góc tối mà bóng đèn không thể chiếu tới, nói chuyện với một người khác.
Người nọ cao gần hai mét, dáng dấp hung ác.
Bảo anh ta là người cũng không đúng, bởi vì anh ta mang một cái đầu heo, vẻ mặt hết sức dữ tợn, thỉnh thoảng bắn ánh mắt rùng rợn về phía đại sảnh nhà ăn… tựa như muốn băm vằm cả đám.
Nhóm người câm như hến.
Nhân viên nhà ăn biết tên kia.
Đó là cái đầu heo mà mỗi ngày cho dù bọn họ ném đi hay dùng bất cứ cách nào phá hủy thì sáng hôm sau đều sẽ xuất hiện trong phòng lạnh.
Bọn họ từng báo chuyện này lên trường, nhưng trường học bảo bọn họ mặc kệ là được.
Bây giờ, đầu heo biến thành Người đầu heo đáng sợ rồi.
Anh ta cũng là chuyện ma mà phát thanh nói sao?
Chú bảo vệ là chuyện ma.
Trên đường dẫn học sinh đến đây, ông cố ý nói ra thân phận chuyện ma của mình để bọn họ tưởng ông muốn gi.ết chết mình, thành công dọa dẫm cả đám.
Nhưng trên đường đi, chú bảo vệ vẫn luôn làm người giám hộ.
Kể cả khi tới nhà ăn, Người đầu heo không cho bọn họ vào, cũng chính chú bảo vệ hiến nửa cánh tay cho Người đầu heo, bọn họ mới có thể bước vào nơi này.
Bên kia vẫn đứng nói chuyện như cũ.
Giọng Người đầu heo âm u đáng sợ: “Ông tốn công bảo vệ con người làm gì? Sau khi Trò chơi chuyện ma bắt đầu, chúng ta và bọn họ là kẻ địch.
Ông làm vậy chỉ tổ chọc giận thủ lĩnh tôi thôi.”
Chú bảo vệ: “Chỉ cần cho bọn họ ở lại đây đợi đến trời sáng là được, ít nhất những chuyện ma khác không dám đến chỗ cậu, được ngày nào hay ngày nấy.
Tối mai, tôi sẽ nghĩ tiếp cách khác.”
Người đầu heo liếc xéo ông: “Ông vẫn còn cơ hội hối hận, tôi có thể trả lại cánh tay này cho ông, sử dụng cách giáng cấp thế này để bảo vệ con người không phải lựa chọn sáng suốt… Tôi sợ lần sau nhìn thấy ông, ông đã đồng cấp với đám chuyện ma Quỷ ồn ào rồi.”
Chú bảo vệ lắc đầu.
Người đầu heo hừ một tiếng, cầm cánh tay chú bảo vệ định nhét vào miệng, chợt sắc mặt anh ta lạnh lẽo, trả cánh tay lại.
“Thủ lĩnh tôi tới rồi.”
Đèn đường ngoài phòng ăn nhấp nháy.
Lúc ánh đèn sáng đến cực hạn, tiếng vỡ toang khẽ vang lên, toàn bộ đèn đuốc tắt ngúm.
Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng vỗ cánh.
Nương theo ánh sáng trắng của nhà ăn hắt ra, một bóng dáng cao lớn đứng ngoài cửa kính.
Kẻ đó khoác áo choàng rộng thùng thình, bên dưới chiếc mũ choàng là hai đôi mắt nhuộm màu đỏ máu.
Gã tới gần cửa kính, dán lên trên, lè lưỡi liế.m láp giống như đang thưởng thức mùi vị con người bên trong.
Gã nhìn chằm chằm người trong phòng ăn, gỡ mũ choàng xuống, lộ ra khuôn mặt, bật cười lạnh lẽo: “Tao có nên cám ơn thằng phản phúc nhà mày thay tao tập hợp tất cả thức ăn hay không đây?”
Đám người hoảng sợ la hét.
Quái vật này trông thật khủng khiếp.
Nanh nhọn dài tới cằm, bộ phận vốn là chiếc mũi chỉ có hai cái lỗ, mắt không có mí, máu thịt chỗ hốc mắt lòi ra, thỉnh thoảng rỉ một ít máu đỏ thẫm.
Quái vật áo choàng bên ngoài phòng ăn nghe thấy tiếng la ó, say mê hít lấy sự sợ hãi dày đặc trong không khí lúc này.
Đúng rồi, sợ nữa đi, sợ thêm nữa đi!
Chú bảo vệ quát: “Bình tĩnh lại, sự sợ hãi của loài người chính là thức ăn của gã.
Các người càng sợ, gã càng hưng phấn!”
Sắc mặt Quái vật áo choàng trầm xuống, đang định dạy dỗ, bỗng thấy chú bảo vệ rút côn cảnh sát nhắm vào gã!
Nhưng ngay lúc côn cảnh sát sắp đánh trúng Quái vật áo choàng, vô số xích sắt xuất hiện từ hư không khóa chặt chú bảo vệ lại.
Quái vật áo choàng giơ vuốt phải lên, nhắm vào vị trí trái tim của chú bảo vệ: “Mày dám bất kính với tao? Giúp loài người lâu quá, mày quên mất quy tắc trong chuyện ma rồi à? Bây giờ là thời gian Trò chơi chuyện ma, ưu đãi mà Quan thẩm phán cho mày đã mất rồi! Đi chết đi!”
Gã hung hăng cào xuống ——
“Tiểu đoàn trưởng số hai mãi mãi sẽ không lấy lại được đại bác Italy(*)!”
(*) Câu này xuất phát từ bộ phim “Gươm Sáng” , “đại bác Italy” thường dùng để chỉ một vũ khí rất lợi hại, cả câu có nghĩa là Quái vật áo choàng sẽ không thể xuất ra được đòn sát thủ
Quái vật áo choàng bị vật nặng đập vào thắt lưng, lực ném mạnh mẽ làm gã té ngã, khiến chú bảo vệ cũng té lây.
Khốn kiếp! Là con voi nào đè lên người gã?
Quái vật áo choàng muốn đứng dậy vài lần, nhưng vẫn chẳng thể nào nhúc nhích.
Gã ước gì bản thân giống với đám thủ lĩnh chưa có thực thể khác.
Chú bảo vệ cũng bị đè khó chịu giống vậy.
Đây là sức nặng gì thế, mấy chục cái tạ đòn đồng loạt nện xuống hay sao?
Ông vất vả ngẩng đầu, lập tức đối diện một đôi mắt đào hoa xinh đẹp mờ mịt, đồng thời tràn đầy ấm ức.
Chú bảo vệ nhớ học sinh nữ này.
Ông từng gặp cô hai lần, một lần tại phòng y tế, một lần trên con đường đi đến rừng cây nhỏ phía Nam.
Quái vật áo choàng: “Đầu heo chết bầm, còn không mau tới giúp!”
Người đầu heo đứng trong phòng ăn không nhúc nhích: “Thủ lĩnh, tôi không giống ngài.
Ngài nằm ở ngoài cửa, đó là phạm vi ngoài nhà ăn, tôi không thể tới đó giúp được.”
Quái vật áo choàng: “Thứ chết tiệt nào đè lên người tao!”
“Thứ chết tiệt đè lên người mày là bà cố nội mày đấy!” Vân Thiển đau khổ ôm đầu.
Văn Tư Thành đúng là đồ gia súc, không ngờ anh lại xem cô là đạn pháo mà ném.
Con người có thể làm chuyện như vậy sao?
Trước khi đến nhà ăn, trên đường đi , bọn họ gặp phải Người gậy gỗ, một đám chuyện ma kiểu lưu manh ăn vạ đột nhiên xuất hiện nằm vắt ngang