Bộ mặt gã vặn vẹo dữ tợn, hai cánh tay túm lấy học sinh bên cạnh xé thành hai nửa, ruột chảy đầy đất.
Răng nanh Quái vật áo choàng nhuốm máu, gã hút lấy máu tươi và sự sợ hãi, cơ bắp sống lưng căng phồng, thể hình biến to gấp mấy lần, cao xấp xỉ trần nhà ăn.
Đặng Chung bị vứt dưới đất.
Sau khi bước vào mạng mới, thương tích trên cơ thể hoàn toàn phục hồi, có điều ký ức đau đớn bị đâm thủng bụng hãy còn như mới.
Khác biệt lớn nhất giữa người chơi mới và người chơi cũ là đa số người chơi cũ có thể nhịn đau.
Bị đánh càng nhiều, đau đớn dần thành thói quen, nhưng cũng sẽ có giới hạn chịu đựng.
Đặng Chung đứng dậy, chạy lấy đà nhảy lên lưng Quái vật áo choàng.
Cánh tay anh bóp chặt cổ đối phương, quát những học sinh bị dọa nhũn người dưới đất: “Chạy xa một chút!”
Học sinh kia cố gắng đứng lên, nhưng thử mấy lần cũng không làm được.
Quái vật áo choàng hất Đặng Chung khỏi lưng.
Một tiếng nổ ầm vang, Đặng Chung bị ném xuống đất lần nữa.
Sức tấn công đáng sợ của chuyện ma khiến anh mất đi nửa cái mạng.
Sau khi giải quyết Đặng Chung, Quái vật áo choàng tiếp tục nhắm mục tiêu về phía học sinh dưới đất.
Học sinh liên tục lùi về sau, màu sắc ở giữa đũng qu.ần ngủ dần đậm hơn vì thấm nước.
Cậu ta bị dọa tè ra quần.
Móng sắc của Quái vật áo choàng chỉ cách cậu ta nửa centimet, bỗng một cây xẻng bay từ bên cạnh tới!
Tiếng bốc cháy xèo xèo, Quái vật áo choàng lập tức rụt cánh tay lại, hung dữ trừng người tấn công mình.
Văn Tư Thành đứng thẳng tắp ở đó: “Ăn hiếp con nít có gì hay, giỏi thì đánh với tao này!”
Nhìn thoáng qua, thân hình anh và Quái vật áo choàng đều cực kỳ khổng lồ, không chênh lệch mấy.
Có điều cơ bắp Quái vật áo choàng uốn lượn giống như gốc cây cổ thụ, còn cơ thể mập mạp của anh thì run lẩy bẩy.
Tống Hành Chỉ ôm Vân Thiển chạy vào nhà ăn, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi khen ngợi: “Nhìn bóng lưng anh Văn còn cường tráng hơn cả chuyện ma, người như anh ấy chắc chắn rất mạnh, may thật đấy.”
Chú bảo vệ đứng bên cạnh Tống Hành Chỉ định giúp cậu đỡ Vân Thiển, dù gì cô cũng khá nặng.
Tống Hành Chỉ lại không cần giúp đỡ.
Hai ngày nay, dường như Vân Thiển ốm đi rất nhiều, so với cân nặng tạ đòn lúc trước thì bây giờ cô nhẹ bỗng, cậu có thể cõng một cách nhẹ nhàng.
Chú bảo vệ vẫn còn đưa tay ra, ông sững người, trọng lượng Vân Thiển không nặng khủng khiếp như trước nữa.
Tống Hành Chỉ: “Chú, chỗ tôi không cần giúp.”
Bên kia, Quái vật áo choàng tức giận lao vào đánh nhau với Văn Tư Thành.
Văn Tư Thành chuẩn bị sẵn tinh thần bị quái vật đánh bay, nhưng đợi lúc Quái vật áo choàng đánh lên người thật, anh lại phát hiện sức lực đối phương chẳng đau chẳng ngứa…
Anh lập tức giơ quả đấm, đấm cú móc trái lên mặt Quái vật áo choàng, tiếp đó đánh vào hạ tam lộ(*)!
(*) Hạ tam lộ: gồm bụng, háng, chân; trong võ học, đánh vào hạ tam lộ là chiêu thức khá hung tàn, đối phương có thể bị ngất hoặc tử vong
Văn Tư Thành: “Hầu tử trộm đào!”
Quái vật áo choàng giống như bị xe tải hạng nặng cán qua, xương cốt toàn thân không chịu nổi sức tấn công phát ra tiếng răng rắc, cặp mắt màu đỏ kinh hoàng nhìn Văn Tư Thành.
Tại sao tên loài người này lại có sức mạnh lớn như vậy?!
Văn Tư Thành còn hết hồn hơn Quái vật áo choàng, anh nổ seed(*) hay sao vậy?
(*) Cụm từ xuất phát từ bộ phim hoạt hình Nhật “Mobile Suit Gundam SEED”, trong phim nhân vật chính có khả năng đặc biệt và có một hạt giống (seed) sức mạnh trong tim.
Khi hạt giống này bùng nổ, người đó sẽ có được khả năng tư duy và thể chất phi thường
Văn Tư Thành: “Mọi người rút lui trước đi, để một mình tôi ở đây được rồi!”
Một người một quái lại bắt đầu quần thảo.
Vương Tư Tuệ nhân cơ hội này đưa học sinh kia và những học sinh bị dọa ngây người khác rời đi, sau đó chạy tới tầng hầm.
So với đại sảnh có Quái vật áo choàng và bên ngoài nhà ăn đầy chuyện ma, tầng hầm dưới đất an toàn hơn nhiều.
Chú bảo vệ cứu Đặng Chung bị thương, ngăn cản hành vi tự sát của anh, dẫn theo đối phương đang chán chường chạy cùng Vương Tư Tuệ.
Tống Hành Chỉ cõng Vân Thiển bám sát phía sau.
Đại sảnh chỉ còn lại một mình Văn Tư Thành giữ chân Quái vật áo choàng.
Tiến triển của tầng hầm cũng không tốt lắm.
Đám người không tìm được hạt giống trong kho lưu trữ thực phẩm dưới tầng hầm.
Nhân viên nhà ăn cuống cuồng chạy khắp các kệ, bọn họ nhớ nơi này hẳn đặt rất nhiều hạt giống rau củ mới đúng, nếu không thì đậu nành đậu xanh gì đó cũng được, tại sao chẳng thấy cái nào?
Các loại rau, quả, gạo đặt trên kệ đều tăm tắp, không hề có bất kỳ chỗ trống nào.
Mấy chỗ trữ hạt giống mà nhân viên nhà ăn nói chỉ có bao gạo và khoai tây, dường như hạt giống từng ở đây, tro vẫn còn dính trên mép túi.
Học sinh sốt ruột nói: “Rốt cuộc trong nhà ăn có hạt giống hay không? Đừng nói vì mấy người muốn xuống hầm lánh nạn nên cố ý nói nơi này có hạt giống đấy nhé!”
Cánh cửa tầng hầm cực kỳ chắc chắc, bên trong khóa thì bên ngoài khó mà mở ra được —— Đó là đối với con người.
Thiên Hành Kiện lên tiếng: “Nếu không có hạt giống thì cũng đâu cần nói dối, chúng tôi vẫn sẽ dốc sức cứu người, không vì vậy mà bỏ rơi các người đâu.”
Nhân viên nhà ăn có trăm miệng cũng chẳng cãi được: “Tôi nói thật mà, đáng lý hạt giống phải ở đây, nhưng không biết tại sao không thấy nữa…”
Thiên Hành Kiện đỡ trán, anh chú ý tới giá đỗ ngâm nước trong góc tường: “Giá đỗ… cũng được tính là hạt giống nhỉ?”
Đặng Lan Lan bình tĩnh đáp: “Vậy anh đi hỏi Kẻ hấp thụ nỗi sợ xem gã có biết giá đỗ là hạt giống không.”
Thiên Hành Kiện không để ý tới thái độ lạnh nhạt hơn trước cùng với giọng điệu chẳng chứa cảm xúc gì của Đặng Lan Lan, hoặc anh ta cảm thấy Đặng Lan Lan vốn có thái độ như vậy, cho nên mới chẳng lấy làm lạ.
Trái lại Lý Duy liếc nhìn Đặng Lan Lan.
Mọi người đều là người sau khi bước vào thế giới tận thế mới gộp đội, thực tế hoàn toàn không quen biết… Tuy nhiên trong giao tiếp giữa những người trưởng thành, dù không quen cũng có thể làm như thân quen nhiều năm.
Đặng Lan Lan tuyệt đối không giống bà chủ gia đình trong ấn tượng của anh, không phải bề ngoại, mà là… cảm giác hờ hững khi thỉnh thoảng nhắc đến người nhà.
Lý Duy rút lại mạch suy nghĩ.
Anh tiếp cận kệ chứa đồ, để ý tới bụi bặm đóng xung quanh bao thực phẩm.
Anh tới gần chút nữa, bỗng nhiên vươn tay thò vào trong.
Đặng Lan Lan: “Đã phát hiện gì à?”
Lý Duy rút tay ra, đầu ngón tay bóp một hạt đậu nành: “Bọn họ không nói dối, hẳn ban đầu nơi này đặt hạt giống, có điều bị người ta chuyển đi rồi…”
Anh giải thích đơn giản quỹ đạo chuyển động của tro bụi và cách xếp đặt bao