Phòng y tế vẫn sáng như ban ngày, bàn làm việc cách cửa gần nhất, vài bóng đen giương nanh múa vuốt nhấp nhô trên vách tường đối diện bàn làm việc.
Dưới sự trông nom của nữ nhân viên y tế trường, hai học sinh nằm yên trên giường bệnh, trong phòng chỉ còn tiếng gõ bàn phím lách cách nhịp nhàng, năm tháng yên ả… cái rắm.
Dù nghe thế nào thì âm thanh kia cũng chẳng giống tốc độ mà hai tay loài người có thể đánh được!
Vân Thiển cảm thấy cô rất giống đang ở hiện trường hội diễn ban nhạc, thí sinh đánh trống chơi bài Chuyến bay của chú ong vàng(1) kết hợp với Bản hùng ca Croatia(2) khiến lòng người bức bối.
(1)(2) Tên hai bản nhạc hoà tấu, giai điệu nhanh và gấp gáp.
Vân Thiển đang nghĩ cách thoát thân, bắt buộc phải dựa vào chính mình chạy khỏi đây —— nơi này không có ai để cô ôm bắp đùi cả.
Sau khi diện kiến Nữ nhền nhện, cô dựa vào bản lĩnh trợn mắt nói láo lấy được lòng ả, bị chân nhện sờ trụi một mảng tóc trên đầu.
Cô đề xuất trở về ký túc xá nhưng bị từ chối một cách vô tình, bị mời về giường bệnh cùng với học sinh nam tên Tống Hành Chỉ bên cạnh.
Tống Hành Chỉ là người bản xứ ở thế giới này.
Một tay mít ướt ốm yếu trói gà không chặt, xem ra trước mắt chẳng có chỗ dùng.
Bàn phím đằng xa lách cách, cậu nhóc mít ướt bên cạnh nhỏ tiếng rấm rức hết đợt này đến đợt khác, quấy rầy mạch suy nghĩ của cô.
Vân Thiển hết chịu nổi, thấp giọng nói với Tống Hành Chỉ: “Tôi kêu cậu một tiếng anh Hai, cậu có thể ngừng khóc không? Đúng là thứ kia rất đáng sợ, nhưng cậu đâu cần khóc tới như vậy, chúng ta còn sống đấy!”
Tống Hành Chỉ bị doạ nức nở: “Tôi không khóc, tôi… tôi không sợ cô ta.”
Vân Thiển: “Đúng rồi, cậu không khóc, cậu không sợ.
Vậy cậu có thể ngừng hành động nhìn thấy chân nhện là tim đập thình thịch, nước miếng chảy ra từ trong mắt không?”
Tống Hành Chỉ ngừng khóc, bắt đầu nấc điên cuồng .
Tiếng nấc như gà trống gáy vang khắp phòng y tế.
Vân Thiển: “…”
Nữ nhền nhện rống giận: “Im lặng chút đi! Tôi có cả đống việc cần xử lý!”
Chân nhện cáu kỉnh đạp xuống đất.
Dường như cảm thấy sức uy hiếp như vậy chưa đủ, chân nhện lại bò tới bên giường hai người, cắm sâu vào ruột bông rồi lại rút ra, đáp ngay trước mặt cả hai.
Tống Hành Chỉ sợ đến bật dậy, cậu thấy rõ cả lông tơ dày đặc trên chân nhện, gai nhọn mảnh khảnh giống như móng tay ố vàng dày cộm của người già, co quắp tựa rễ cây.
Chỉ còn một centimet, gai nhọn kia sẽ đâm thủng da bọn họ.
Tống Hành Chỉ không biết làm sao, cậu nhìn sang Vân Thiển cầu cứu.
Vừa nhìn, cậu lập tức dời mắt.
Kiểu mắt cá chết chọi gà này thật đáng sợ, còn đáng sợ hơn chân nhện ở cự ly gần!
Vân Thiển cố gắng tập trung nhìn rõ bộ dạ.ng chân nhện trước mặt.
Sau khi bị Nữ nhền nhện cảnh cáo, hai người im như thóc.
Cơ thể Tống Hành Chỉ từ từ trượt xuống, trốn vào chăn.
Vân Thiển cũng lặng lẽ trùm mình trong chăn, nghiên cứu đồng hồ đeo tay nữ đột nhiên xuất hiện trên tay trái ban nãy.
Đây là công cụ 【Đồng hồ cứu thế】của người chơi, đáng lý vừa vào thế giới tận thế đã trang bị trên người cô, nhưng không biết vì sao lại chậm nửa nhịp.
Sau khi Đồng hồ cứu thế xuất hiện, thông tin tương ứng rót vào đầu Vân Thiển.
Đồng hồ cứu thế có thể hiển thị một số thuộc tính cơ sở của người chơi như số mạng sử dụng hiện tại, chỉ số sinh mạng và chỉ số tinh thần.
Ngoài ra người chơi có một balo sức chứa mười ngăn, chốt mở khoá nằm ở bên trái mặt đồng hồ.
Balo có thể chứa vật phẩm không có sự sống trong thế giới tận thế, vật phẩm không thể mang theo tới thế giới khác.
Vân Thiển càu nhàu trong lòng: chẳng thứ gì dùng được.
Trong đầu cô không ngừng hiện lên dáng vẻ chân nhện kề vào mặt ban nãy.
Chăn bị người khác vỗ.
Vân Thiển ló nửa cái đầu, Tống Hành Chỉ nháy mắt, bảo cô nhìn phía dưới.
Vân Thiển: “?”
Mắt cận thị không có cách nào nhận được tín hiệu bằng mắt.
Tống Hành Chỉ vươn cánh tay xuống chỉ dưới, lúc này Vân Thiển mới nhìn thấy cậu giở một góc chăn, lộ ra màn hình máy tính bên trong, kiểu chữ được chỉnh rất lớn.
Vân Thiển nói bằng giọng gió: “…Tôi không thấy rõ.”
Tống Hành Chỉ: “Sao?”
“Hai cô cậu lại lộn xộn gì đấy! Tôi phải vá miệng hai người mới được!
Nữ nhền nhện mất bình tĩnh, ném bàn phím xuống, xông về phía hai người.
Đúng lúc ả bò đến mép giường, một học sinh nữ ôm bụng, cúi đầu đẩy cửa bước vào phòng y tế.
“Cô ơi, kỳ kinh nguyệt của em hơi khó chịu, muốn xin thuốc giảm…” Học sinh nữ ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ Nữ nhền nhện.
Quái vật này đáng sợ cỡ nào ấy à…
Ả giống như cơ thể một người phụ nữ bị con nhện ép thành khối bầu dục đáng sợ, khuôn mặt trứng ngỗng xếp đầy con mắt, dưới mắt là một cái càng cực lớn, giữa hai càng mọc ra một cặp răng nanh sắc nhọn.
Nửa sau cơ thể ả căng phồng thòng dưới đất, nối liền với dây trứng khô quắt.
Học sinh nữ xoay người bỏ chạy, đồng thời phát ra tiếng thét chói tai!
“A a a a —— “
Tiếng “khè khè” phát ra trong họng Nữ nhền nhện, ả nhỏ giọng mắng “Ầm ĩ chết đi được” , rồi đuổi theo cô gái kia.
“Phập phập phập!”
Sau vài tiếng phập liên tục, tiếng thét chói tai ngưng bặt.
Đôi mắt Tống Hành Chỉ phản chiếu thân thể học sinh nữ bị chân nhện xuyên thẳng từ đầu xuống.
Cô ấy chưa chết hẳn, tứ chi vẫn đang co giật.
Nữ nhền nhện đang hưởng thụ bữa tối loài người của mình.
Ả thích ăn phần não sau, chất thịt nơi đó mềm nhất.
Tống Hành Chỉ bị doạ đến mức không phát hiện chăn bông phồng lên một cục.
Nữ nhền nhện kéo lê thi thể chỉ cách cửa một bước trở về chỗ ngồi, lấy tơ nhện quấn thi thể lại, giấu vào trong tủ.
Ả quay đầu nói: “Hiểu ba chữ ‘Giữ trật tự’ không? Bắt đầu từ bây giờ, tôi không muốn nghe bất cứ tiếng động nào nữa.”
Tống Hành Chỉ gật đầu như gà mổ thóc.
Thế nhưng Vân Thiển lại đột nhiên thò từ trong chăn ra: “Cô ơi…”
Tống Hành Chỉ hoảng sợ nhìn Vân Thiển, vì sao người này lại ở trong chăn của cậu!
Nữ nhền nhện tức giận nhìn về phía Vân Thiển.
Giây kế tiếp, cơn giận của ả biến mất.
Vân Thiển nói: “Cô muốn làm móng không? Ban nãy lúc cô đâm người ta, em nghe âm thanh không được ngọt lắm.
Móng nhọn mà không mài giũa thường xuyên sẽ ảnh hưởng lớn đến độ sắc bén đó! Ban nãy em thấy móng cô hơi quặp, em giỏi xử lý móng quặp lắm.
Trước đây lúc em làm móng bên đường cho người ta, bọn họ đều nói kỹ thuật của em rất tốt!”
Nữ nhền nhện: “Hửm?” Ả chậm chạp thò một chân tới trước mặt Vân Thiển: “Em biết làm móng?”
Vân Thiển gật đầu lia lịa: “Cô, chỗ cô có dụng cụ mài móng không? Hoặc là kéo hay dao cạo cũng được!”
Nữ nhền nhện hất hàm với Vân Thiển: “Ngăn tủ bên kia có dụng cụ, em đi tìm đi.”
Vân Thiển ngồi dậy xuống giường, điềm tĩnh giẫm lên vũng máu, đi về phía tủ.
Nữ nhền nhện lẳng lặng nhìn cô, đã lâu rồi không ai nhìn ả bằng ánh mắt chẳng chứa sợ hãi như vậy.
Tâm trạng ả rất tốt, có thể