Văn Tư Thành nhìn chăm chú màu đỏ trong đài phun nước cỡ nhỏ, khó hiểu hỏi Đặng Chung và Vương Tư Tuệ: “Hai người nói xem tên bại não nào đặt suối phun trong phòng phát thanh vậy? Không sợ mình bị giật chết à? Suối phun từ từ biến thành màu đỏ là thẩm mỹ kiểu gì vậy, đầu óc chuyện ma đều có vấn đề hết hả?”
Đặng Chung mắng: “Anh là một vạn cái tại sao đúng không?”
Vương Tư Tuệ nhỏ giọng nói: “Có thể chuyện ma sử dùng thiết bị không cần điện.”
Văn Tư Thành vỗ da bụng: “Franklin(*) nghe thấy chắc khóc thét mất.”
(*) Benjamin Franklin (1706 – 1790) là một thành viên trong nhóm lập quốc của Hoa Kỳ, cũng là một chính trị gia, nhà khoa học, nhà văn, thợ in, triết gia, nhà phát minh, nhà hoạt động xã hội, nhà ngoại giao hàng đầu, nổi tiếng với các phát minh về điện
Đây là một căn phòng phát thanh.
Diện tích phòng rất lớn, toát lên một chút âm u kỳ lạ đằng sau cách bố trí ấm áp, cũng phải, suy cho cùng đồ trang trí đều là đầu lưỡi ngâm formalin(*).
(*) Một loại dung dịch dùng để ngâm bảo quản
Bên cạnh thiết bị phát thanh chuyên nghiệp là khu vực nghỉ ngơi thư giãn, sofa cỡ lớn và các loại quà vặt thức uống.
Văn Tư Thành nhìn mà chộn rộn.
Nên biết trước khi khởi hành, bọn họ chỉ ăn qua loa vài món, căn bản không lấp đầy sự thèm ăn của anh.
Đặng Chung giữ lấy Văn Tư Thành: “Anh làm gì thế?”
Văn Tư Thành đi về phía trước, kéo lê cả Đặng Chung theo: “Tôi nhìn thấy đồ ăn là không khống chế nổi bản thân! Cậu nhìn thể hình tôi là biết tôi chắc chắn không giữ nổi miệng mình.
Cậu buông tôi ra, để tôi ăn! Tôi thà ăn chết còn hơn!”
Hai tay Đặng Chung cố gắng giữ lấy Văn Tư Thành: “Đã lúc này rồi, anh nghĩ tới chuyện đứng đắn được không?!”
Vương Tư Tuệ muốn nói lại thôi.
Thật ra Đặng Chung là một người nghiêm túc, theo chủ nghĩa anh hùng.
Tuy có vài mặt khiến người ta thấy ghét, nhưng sau khi đụng phải Văn Tư Thành, anh bỗng biến thành mụ già lắm mồm, rất không phù hợp với gương mặt hung ác kia.
“Bên đó…” Vương Tư Tuệ phát hiện một làn sương đen xuất hiện trước thiết bị phát thanh, cô gọi Đặng Chung và Văn Tư Thành.
Nhưng hai người này đang bắt đầu công cuộc giao lưu kỳ lạ giữa những người đàn ông chỉ vì chuyện đi hay không đi tới khu nghỉ ngơi, căn bản không để ý tới cô.
Sương đen chậm rãi ngưng tụ thành một người thiếu niên, tóc tai bù xù, mặt mày u ám xinh đẹp.
Cậu ta vừa mở miệng, giọng nói mạnh mẽ vang vọng khắp phòng phát thanh, làm đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm.
“Bạn có nghe…”
“Nghe CM nhà mày, không nhìn thấy tụi tao đang đánh lộn hả?!” Văn Tư Thành và Đặng Chung đồng thanh rống giận: “Có mắt nhìn không? Có biết làm người không? Có thể thức thời một chút không? Thằng nhóc như mày bước vào xã hội thể nào cũng bị ăn đòn, câm miệng!”
Văn Tư Thành nhìn thấy thiếu niên ngưng tụ từ sương đen đơ người tại chỗ, hiển nhiên bị hành vi của Văn Tư Thành và Đặng Chung làm khiếp sợ.
Chờ chút ——
Tầm mắt Văn Tư Thành và Đặng Chung giao nhau, hai người trao đổi ánh mắt một hồi, trong nháy mắt lập tức hiểu ý.
Hình như thứ vừa nãy bọn họ quát là chuyện ma thì phải?
Động tác đấu vật của hai người giống như ấn nút quay chậm, càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại, ôm nhau, run như cầy sấy nhìn về phía người thiếu niên kia.
Đúng là chuyện ma, đối phương nở một nụ cười tăm tối, đầu lưỡi thè ra liếm môi.
Lưỡi của cậu ta không phải là lưỡi, mà được tạo thành từ nhiều lưỡi dao.
“Tao là Quý ngài phát thanh ở đây, phụ trách kể lại tất cả chuyện ma cho chúng mày biết.
Chắc chúng mày đã biết chuyện ma có lãnh địa từ tên bảo vệ đáng ghét kia.
Hiện tại chúng mày đang ở trong lãnh địa của tao, đừng có hành động thiếu suy nghĩ.”
Tiếng động nhỏ của lưỡi dao giao nhau trong miệng cậu ta nghe mà sởn da gà.
Khác với sự trâu bò giả tạo của Kẻ hấp thụ nỗi sợ, tên này khiến người ta cảm giác rất nguy hiểm…
Quý ngài phát thanh nói: “Rất hân hạnh được gặp chúng mày.”
Vương Tư Tuệ và Đặng Chung dâng lên cảnh giác.
Văn Tư Thành căng thẳng mà đáp theo bản năng: “Vậy thì mày vui mừng quá sớm rồi!”
Vương Tư Tuệ, Đặng Chung: “…”
Quý ngài phát thanh: “…”
Cậu ta nở nụ cười cứng nhắc, chỉ về phía khu nghỉ ngơi: “Ngồi.”
Vương Tư Tuệ và Đặng Chung ngồi xuống sofa, Văn Tư Thành chậm chạp cử động, muốn đánh lén chuyện ma trước mặt nhưng mãi không tìm được cơ hội.
Đối phương nhìn anh như cười như không.
Cặp mông cực kỳ nở nang của Văn Tư Thành chậm rãi đặt xuống.
Quý ngài phát thanh: “Tao muốn kể cho chúng mày một câu chuyện cũ, hi vọng chúng mày nghe xong câu chuyện này có thể cho tao một đáp án —— rốt cuộc, ai mới là người sai?”
Ngay lúc cậu ta nói xong chữ “sai” , cặp mông của Văn Tư Thành cũng tiếp xúc với sofa, anh ngồi lui về sau.
Đột nhiên Vương Tư Tuệ và Đặng Chung bất ngờ té xuống đất.
Bọn họ và Văn Tư Thành nghệch mặt nhìn chằm chằm thứ gãy nát bên dưới, đó là mảnh vụn sofa mà chỉ cần nhìn bề mặt vật liệu đẹp đẽ là biết cực kỳ đắt đỏ.
Cảnh tượng mặc niệm hơn nửa phút đồng hồ, Quý ngài phát thanh mở miệng nói bằng giọng điệu êm ái:
“Thôi, tao không muốn kể chuyện cho chúng mày nữa.
Chúng mày đi chết đi.”
Vô số lưỡi dao bay ra từ miệng cậu ta, Văn Tư Thành vươn tay trái túm lấy Vương Tư Tuệ, tay phải túm lấy Đặng Chung, kéo bọn họ ra phía sau.
Tất cả lưỡi dao găm vào cơ thể anh.
Văn Tư Thành đau đớn gào rú, cơ thể thịt mỡ run rẩy.
Vương Tư Tuệ và Đặng Chung không ngờ Văn Tư Thành sẽ làm thế, hiển nhiên vừa nãy là phản xạ theo bản năng của anh.
Nguy hiểm tới, phản xạ đầu tiên của anh là lấy thân mình bảo vệ người bên cạnh.
Càng là hành động không suy nghĩ, càng phản ánh nhân phẩm của một người.
Thống kê số mạng của Văn Tư Thành liên tiếp tăng lên ba, lên bốn,… cho đến lên sáu mới dừng lại.
Từ đó thấy được sức tấn công của Quý ngài phát thanh đáng sợ cỡ nào!
Đặng Chung giận dữ trừng Quý ngài phát thanh.
Quý ngài phát thanh lấy làm lạ chuyện Văn Tư Thành chịu toàn bộ lực công kích nhưng lại không có dấu hiệu tử vong, cậu ta chợt hiểu: “Chẳng trách Kẻ hấp thụ nỗi sợ lại thua trong tay chúng mày, hóa ra chúng mày có khả năng đặc biệt như vậy.
Do Quan thẩm phán cảm thấy nhàm chán vì lần nào chúng tao cũng thắng nên mới nghĩ ra cách này sao?”
Lại là Quan thẩm phán, chú bảo vệ cũng đề cập tới chuyện ma này.
“Chúng mày từng nghe nói chưa? Trước đây nó là một kẻ vô dụng, có được năng lực kia nhưng lại chẳng biết sử dụng, một quái vật khiến người ta buồn nôn.
Nó biến tất cả mọi người trở nên thế này, bản thân lại hèn nhát không dám xuất hiện, luôn trốn tránh sự tìm kiếm của chúng tao, chỉ biết tiếp xúc với đám chuyện ma cấp thấp.”
Mỗi một chữ Quý ngài phát thanh nói, một lưỡi dao lại phóng ra.
Tay cậu ta vung nhẹ, Văn Tư Thành liền bị lưỡi dao xoay quanh cổ, chậm rãi cắt đứt.
Cậu ta đang thưởng thức các loại cảm xúc vùng vẫy, lo lắng, sợ hãi đan xen.
“Rác rưởi mà các người nói chính là như vậy đấy.
Bởi vì là rác rưởi cho nên thích tụ tập lại một chỗ, cứ như số lượng đông đúc có thể khiến bọn chúng biến đổi từ lượng đến chất.
Nhưng bọn chúng mãi mãi không biết giữa rác rưởi và hàng cao cấp không có cách nào chuyển đổi.”
Lưỡi dao càng phóng nhiều hơn, Đặng Chung cũng bị lọt vào phạm vi tấn công.
“Lý lẽ đơn giản như vậy mà chúng lại không hiểu.”
“Chúng mày biết không, nó là một trong những nhân vật chính trong câu chuyện mà tao muốn kể…”
Quý ngài phát thanh mỉm cười mở miệng.
Cậu ta nói chuyện rất khó nghe, không phải là dùng từ tệ hại mà là giọng điệu và bộ dạng lúc nói lý lẽ của cậu ta.
Rất