Chứng minh sự tồn tại của mình? Làm sao cô ta chứng minh được sự tồn tại của mình?
Nhà mỹ học bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, không hề nhận ra Vân Thiển cho rằng cô ta không tồn tại, nhưng bản thân cô ta muốn chứng minh mình không tồn tại đã là một vấn đề nghịch lý.
Ánh mắt Vân Thiển ngầm toát lên vẻ thương hại.
Lúc tranh luận với người khác, nhất là người thích cãi bướng, một khi tư duy suy luận bị đối phương xô lệch sẽ rất khó thoát ra được.
Nhà mỹ học cầm bút vẽ trên tay: “Nếu tôi không tồn tại mà chỉ là tưởng tượng của cô, vậy vì sao tôi có thể chạm đến đồ vật trong hiện thực, ví dụ như bút vẽ này?”
Vân Thiển: “Cô cảm thấy bút vẽ này là vật chất, là thứ thật sự tồn tại sao?”
“Đương nhiên.” Nhà mỹ học vô cùng khẳng định bút vẽ trên tay là thực thể.
Cô ta đắc ý nhìn Vân Thiển.
Vân Thiển: “Đáng tiếc, nó là thứ không tồn tại.”
Nhà mỹ học chỉ thấy đầu ngón tay Vân Thiển chạm vào bút vẽ, bút vẽ lập tức biến mất khỏi tay cô ta.
Vân Thiển thương cảm nói: “Nhìn thấy chưa, nó là thứ không tồn tại.
Khi chúng ta thoát ly khỏi ảo tưởng, sự vật ảo tưởng sẽ không chịu nổi một đòn.
Cô cũng sẽ như vậy.”
Nhà mỹ học ngây người.
Hồi lâu sau, cô ta hét lên: “Không thể nào! Cô giấu nó đi đâu rồi?!”
Vân Thiển giơ hai tay lên, thoải mái nói: “Cô có thể tìm thử, nó là tưởng tượng, nó biến mất rồi.”
Trên thực tế bút vẽ đang nằm yên trong balo không gian của cô, chiếm dụng một ngăn.
Nhà mỹ học lục lọi nửa ngày cũng không tìm được bút vẽ kia.
Cô ta ngồi dưới đất, không hiểu như thế là sao.
Lẽ nào bút vẽ kia là tưởng tượng thật ư?
Mỗi sự vật cô ta nêu ví dụ, chỉ cần Vân Thiển chạm vào đều sẽ biến mất.
Đây là vật tưởng tượng chứ không phải sự vật tồn tại thật sao?
Vậy cô ta thì sao?
Không đúng, cô ta có quá khứ của mình, tư tưởng và năng lực, còn có sắc đẹp không gì sánh kịp.
Cô ta không thể nào không tồn tại!
Nhà mỹ học: “Tôi có ký ức từ nhỏ đến lớn, tôi có thể đứng đây nói chuyện với cô, tại sao tôi không tồn tại?”
Vân Thiển “à” một tiếng, cao giọng hỏi: “Cô nhớ được chuyện từ nhỏ đến lớn sao, vậy cô kể lại chuyện làm cô nhớ nhất lúc cô hai ba tuổi thử xem.”
Nhà mỹ học không nhớ được gì cả, cô ta hoàn toàn không nhớ được chuyện từ hai ba tuổi trở về trước.
Tại sao lại như vậy?”
Vân Thiển giải đáp: “Biết tại sao không, bởi vì cô trong tưởng tượng của tôi không có ký ức trước ba tuổi.”
Thật ra khoảng thời gian sớm nhất mà người bình thường có thể ghi nhớ sự việc không phải là trước ba tuổi, mà là khi tròn bốn năm tuổi.
Nhà mỹ học nhớ được mới lạ.
Cho dù Nhà mỹ học trả lời thế nào, Vân Thiển đều có cách phản bác lại cô ta.
Chỉ số IQ của Nhà mỹ học online một chút, cô ta lẩm bẩm: “Chắc chắn là vì khi đó quá nhỏ nên không nhớ…”
“Cô đang an ủi chính mình đấy à, chẳng phải nhớ được chuyện xảy ra lúc đó là rất bình thường sao?” Vân Thiển hơi hất cằm, nở nụ cười tự tin: “Đến giờ tôi vẫn nhớ lúc ba tuổi tôi muốn hủy diệt thế giới, và vẫn giữ lại lý tưởng giản dị mà tràn đầy năng lượng tích cực đó cho đến bây giờ.”
Nhà mỹ học: “?”
Hủy diệt thế giới là lý tưởng đáng tự hào lắm sao?
Nhà mỹ học nhìn xung quanh phòng mỹ thuật, tầm mắt cô ta bỗng dừng trên người Tống Hành Chỉ: “Nếu tôi là tưởng tượng, tại sao Tống Hành Chỉ có thể nhìn thấy tôi? Nếu tôi là tưởng tượng của cô, hẳn chỉ có một mình cô thấy tôi! Tôi thật sự tồn tại!”
Cô ta giống như tìm được điểm phản kích mạnh mẽ, dáng vẻ chán nản khi nãy bay sạch.
Vân Thiển: “Cái này gọi là ảo giác tập thể.
Dưới sự ảnh hưởng của tôi, cậu ấy biết được một nhân vật như cô, cộng thêm động tác ám thị lúc tôi và cô gặp nhau nên mới sản sinh ra ảo giác giống tôi.”
Đương nhiên Vân Thiển không nói ảo giác tập thể chỉ sản sinh khi tập thể có số lượng rất lớn.
Nhà mỹ học cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng trong nhất thời không tìm được cách phản bác.
Đồng hồ cứu thế của cô khẽ rung, Văn Tư Thành phát tín hiệu tập hợp.
Cô lén nhìn xem, điểm xanh lá đánh dấu đồng đội đang tập trung về vị trí của cô.
Vân Thiển không cho Nhà mỹ học quá nhiều thời gian tự hỏi, một khi cho cô ta suy nghĩ, rất dễ để cô ta thoát khỏi bẫy logic.
Cô nói tiếp: “Cô cảm thấy nếu như cô tồn tại, vậy người khác cũng có thể nhìn thấy cô đúng không?”
Nhà mỹ học gật đầu.
Giọng Vân Thiển chậm rãi giống như thôi miên: “Vậy chi bằng để người khác vào phòng mỹ thuật, xem rốt cuộc họ có thể nhìn thấy cô hay không…”
Dù sao phòng mỹ thuật cũng là lãnh địa của Nhà mỹ học, cô ta ngơ ngác mở khóa cửa.
Không bao lâu sau, đám người Văn Tư Thành nối đuôi mà vào.
Văn Tư Thành vừa vào phòng mỹ thuật đã nhìn thấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp đứng trong góc, toàn thân nhếch nhác, vẻ mặt hoài nghi cuộc đời.
Cơ thể cô ta nửa trong suốt, vừa nhìn là biết không phải người.
Văn Tư Thành vừa định mở miệng, bỗng cảm thấy một ánh mắt dữ dội nhìn chằm chằm mình.
Anh nhìn sang, đôi mắt to tròn của Vân Thiển bày ra biểu cảm đáng sợ “Anh mà dám nhìn cô ta, anh không có thằng nhỏ”.
Bước chân anh khựng lại, cơ thể phì nhiêu chặn tất cả mọi người ở ngoài.
“Anh có thể nhìn thấy tôi sao?” Cô gái trong góc hỏi như thế.
Vân Thiển không phản ứng, ánh mắt lập lòe.
Tống Hành Chỉ nhìn xung quanh, động tác hơi giống lắc đầu.
Văn Tư Thành bừng tỉnh, chẳng hiểu sao mạch suy nghĩ lại bắt kết nối với Vân Thiển.
Anh lập tức phớt lờ Nhà mỹ học, cười ha hả, lớn tiếng nói: “Vân Thiển, em tìm được chuyện ma trong thư viện chưa? Sao CHỈ CÓ EM VÀ TIỂU TỐNG ở chỗ này vậy?”
Anh nhấn mạnh mấy chữ “chỉ có em và Tiểu Tống” để tất cả mọi người đều nghe thấy, sau đó mới bước lên.
Đặng Chung ở đằng sau ngơ ngác đứng tại chỗ.
Đầu tiên, anh nhìn thấy chuyện ma trong góc, ánh mắt ngờ nghệch, sau đó nhanh chóng sực hiểu, mặt mày hung dữ nói: “Vân Thiển, chúng ta chia nhau hành động, sao hiệu suất của cô thấp quá vậy, đến giờ còn chưa tìm được chuyện ma thư viện nữa? Sao cô và học sinh nam tên Tống Hành Chỉ này lại ở riêng với nhau, thế giới hai người vui lắm à?”
Văn Tư Thành nhấn mạnh, Đặng Chung cường điệu, đám người phía sau lập hiểu ý.
Sau khi vào phòng mỹ thuật, tầm mắt bọn họ không hề nhìn vào góc, chỉ liếc qua khóe mắt.
Vân Thiển im lặng đếm nhân số mosaic.
Một, hai, ba… sao lại tăng lên một người rồi?
Thanh niên