Vân Thiển: Đây là giống loài yêu tiền gì thế?
Thuốc có thể khôi phục chỉ số sinh mệnh… Vân Thiển nhớ Văn Tư Thành từng đề cập rất ít thế giới tận thế có cách khôi phục chỉ số sinh mệnh.
Cô muốn biết thuốc này là gì, vừa có thể kéo người ta lại từ bên rìa cái chết, lại còn có thể khôi phục bề ngoài bình thường.
Cô giả vờ lấy tiền từ túi đeo vai bên người, Cabo có mệnh giá tiền lớn, mười nghìn cũng không dày lắm.
Lúc Văn Nhân Du đòi tiền, gương mặt khẽ mỉm cười.
Lúc Vân Thiển dứt khoát lấy tiền ra, nụ cười của anh càng tươi.
Nhận được mười nghìn Cabo, Văn Nhân Du bèn nói: “Tôi rất thích những vị khách hào phòng giống cô.”
Tầm mắt anh bỗng nâng lên, dừng ở sau lưng Vân Thiển.
Hai người bên kia đã nói chuyện xong, đang đi tới bên này. Vân Thiển quay lưng với bọn họ nên không hề hay biết.
Vân Thiển còn đang định hỏi chuyện bình thuốc, chợt cánh tay Văn Nhân Du ôm cô vào lòng, đè lên hàng rào vườn hoa, hơi thở áp sát, vây cả người cô trong cánh tay.
Vân Thiển cực lực lên án đối với hành vi đụng chạm xảy ra bất ngờ giống như mở đầu truyện Hải Đường PoPo(*), chỉ ước bản thân có thể lật xem luôn đoạn trọng điểm phía sau.
(*) Hải Đường và PoPo là trang web đăng truyện giống Tấn Giang, thường đăng truyện H.
Đụng phải kiểu người vừa hợp mắt vừa đầy tính xâm lược như Văn Nhân Du, đầu cô chứa đầy chữ X… Hơn nữa, đêm nọ cô mơ một giấc mơ, giấc mơ này khiến căn bệnh nhiều năm trước có dấu hiệu tái phát.
Văn Nhân Du là một người có thể giúp cô giải tỏa dụ.c vọng.
Cặp mắt đào hoa dưới gọng kính hồng long lanh, ngập tràn cảm giác mong đợi ăn bánh không trả tiền.
Đôi tay cô túm lấy áo khoác âu phục trước ngực anh, dây xích đồng hồ bỏ túi cũng bị nắm trong lòng bàn tay.
Vân Thiển: “Làm nhanh một chút!”
Văn Nhân Du: “…” Anh cúi mắt, không tưởng tượng nổi nhìn về phía cô.
Đây là loại người gì vậy?
Hơn nữa, anh làm thế đâu phải vì chuyện đó…
“Du, cuối cùng cậu cũng thông suốt, bắt đầu cảm thấy hứng thú với phụ nữ rồi à? Tôi còn tưởng cậu chỉ biết giải quyết nửa đời sau cô độc bằng tiền thôi chứ…” Giọng nói ngả ngớn truyền từ sau lưng Văn Nhân Du tới, giọng điệu trầm bổng du dương, nói chuyện mà cứ như ngâm điệu trữ tình.
“Trước kia tôi hẹn cậu ra ngoài, chọn nhiều cô gái xinh đẹp như vậy mà cậu chẳng hứng thú với cô nào.
Tôi còn tưởng cậu bị liệt dương hoặc thích đàn ông, xem ra không phải…”
Văn Nhân Du: “Có rảnh ở đây nói xấu tôi, chi bằng cậu đi quản lý cho tốt đám người ngoại lai trên trấn đi.”
“Ha ha ha, bọn họ không phát hiện được gì đâu! Đúng rồi, cậu biết hôm nay chúng tôi tới đây, vậy mà còn làm chuyện như vậy trong vườn hoa, chẳng lẽ đói khát sau khai trai à? Ha ha, tôi hiểu mà, để tôi xem thử là con gái nhà ai.”
Tiếng cành lá bị giẫm, người nọ đang đi về nơi này.
Vân Thiển bị Văn Nhân Du che kín mít, không thể thấy rõ người tới.
Từ hướng đi của người này cộng thêm giọng nói nghe loáng thoáng ban nãy, hẳn là một trong hai người nói chuyện trong vườn hoa… Là tên thanh niên kia sao?
“Chuyện này không liên quan tới cậu.”
Một bàn tay to lớn áp lên gáy Vân Thiển, hơi dùng sức, cả người cô vùi vào lồng ngực đàn ông.
Trên người anh có mùi xông hương nhàn nhạt, không nhận ra là mùi cây gỗ nào, rất thơm.
Tay anh đè quá chặt, tiếp xúc ở khoảng cách gần, cả người anh cứng như một khối gỗ.
Vân Thiển: Ghét thật, mắt dán lên thấu kính rồi!
Người muốn nhìn khuôn mặt Vân Thiển không khỏi thất vọng, anh ta càu nhàu: “Bảo bối ghê gớm vậy à, trông dáng dấp không phải người trong trấn đúng không? Người trong đoàn du lịch tới từ phương Đông lần này? Xem ra cậu vẫn thích gương mặt phương Đông hơn, tôi hiểu mà…”
Văn Nhân Du: “William đã đi trước rồi, cậu còn không đuổi theo, chẳng lẽ muốn bị ông ta dạy dỗ lần nữa?”
Người nói chuyện với anh rụt cổ lại, cợt nhả nói với Vân Thiển: “Tôi là Charles.
Cô gái may mắn, cậu ta là người có tiền nhất thị trấn chúng tôi đấy, nhớ đừng buông cậu ta ra.”
Xác nhận Charles đã rời đi, Văn Nhân Du mới buông Vân Thiển ra.
Vân Thiển lập tức tháo mắt kính xuống, cầm mép váy lên lau kính.
Văn Nhân Du nhìn động tác thô lỗ của Vân Thiển mà câm nín.
Anh không hiểu cớ gì bề ngoài Lâm Đại Ngọc, bên trong lại là lõi Trương Phi.
Vân Thiển đeo mắt kính lên lần nữa, nhướng mày nhìn Văn Nhân Du, bật ra câu từ hổ báo: “Bây giờ không còn ai nữa, chúng ta có thể tiếp tục chuyện dang dở lúc nãy.”
Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, không hề ngượng ngùng mà phô bày đường cong cơ thể mình.
Thấy Văn Nhân Du không phản ứng, cô giơ tay lên, luồn ngón tay vào mái tóc nâu trà đã phục hồi óng mượt, cuốn một phần tóc dài ra trước ngực.
Động tác như vậy khiến nơi nào đó bỗng trào dâng sóng lớn.
Vân Thiển lại đang mặc đầm cổ rộng…
Tầm mắt Văn Nhân Du lướt qua.
Anh chậm chạp lui về sau, lấy sáp chải chuốt một sợi tóc đen rũ xuống cho ngay ngắn, lộ vẻ hơi bối rối.
Vân Thiển cảm nhận được sự bối rối này, vì vậy cô bước tới gần Văn Nhân Du, ép sát đến khi anh không thể lui được nữa.
Lúc này, Vân Thiển đã tìm được cảm giác ngượng ngùng giống với Tống Hành Chỉ trên người anh… Thật giống như cùng một người mà.
Vân Thiển: “Chậc, Đồng thau(1) mà cải trang Vương giả(2) cái gì.
(1)(2) Đây đều là cấp bậc trong game Vương giả vinh diệu, Đồng thau là cấp thấp nhất, Vương giả là cấp cao nhất.
Cô hít thở sâu, kiềm chế trạng thái phát bệnh.
Văn Nhân Du không hiểu ý nghĩa của lời nói này, nhưng điều đó không ngăn anh cảm nhận được sự giễu cợt trong lời nói của Vân Thiển.
Mắt anh tối sầm, nhẹ nhàng ôm cô lên khỏi mặt đất bằng kiểu ôm công chúa.
Văn Nhân Du đi rất nhanh, cho đến chỗ cửa sắt, anh ném Vân Thiển ra ngoài.
Văn Nhân Du: “Không có năm trăm nghìn, cô đừng hòng ngủ với tôi.”
“…” Nhìn thấy cổng sắp đóng lại trước mắt, Vân Thiển giữ chặt cửa, nói: “Giảm giá năm mươi phần trăm, tôi sẽ suy nghĩ một chút!”
Văn Nhân Du dồn sức đóng cửa, nhưng sức Vân Thiển không hề yếu hơn anh: “Buông tay!”
Vân Thiển: “Buông tay cũng được, anh nói cho tôi biết thuốc ban nãy tôi uống là gì? Còn bán không, tôi muốn mua thêm mấy bình.”
Văn Nhân Du khẽ cười: “Đây là tài sản của trấn chúng tôi, cô có thể mua sản phẩm tương tự trong siêu thị thị trấn.
Bình tôi cho cô uống chỉ để mình tôi sử dụng, cho cô dùng hai lần là ngoài ý muốn…”
Giây kế tiếp, anh sửng sốt đến im bặt, không ngờ Vân Thiển thừa dịp anh nói chuyện, âm mưu định chui đầu vào cửa sắt.
Cô tưởng mình là mèo à, chỉ cần chui đầu vào là có thể lọt cả thân?
Văn Nhân Du ra sức đẩy cô.
Vân Thiển kêu la: “Anh ra giá mắc như vậy thì sao không để tôi dùng thử một chút, làm ăn không thể thế được… Anh có hỗ trợ trả góp không?”
Văn Nhân Du: “…”
Hai người giằng co nửa ngày, chấm dứt bằng việc Vân Thiển từ bỏ.
Cô nói: “Tôi muốn một chiếc ti vi và một chiếc ghế nằm, thêm cây dù che nắng.”
Văn Nhân Du đồng ý.
Anh nhìn Vân Thiển đi một bước ngoảnh đầu ba lần, chẳng hiểu tại sao mình lại cảm thấy hứng thú với cô gái như vậy.”
Anh chỉ thích tiền bạc, khao khát đối với tiền là bất tận.
Bất cứ cách thức nào có thể kiếm được số tiền lớn đều khiến anh khó từ chối, anh cứ nghĩ mình sẽ luôn sống như vậy.
Cho đến khi đoàn du lịch kia tới thị trấn.
Ngày bọn họ tới, tâm trạng anh bồn chồn, mãi đến lúc nhìn thấy Vân Thiển, sâu thẳm trong linh hồn anh truyền đến rung động, anh nảy sinh hiếu kỳ.
Hiếu kỳ đây là người thế nào.
Bây giờ anh đã biết.
Đây là một người háo sắc.
Văn Nhân Du lái xe đi mua tivi, ghế nằm và dù che nắng mà Vân Thiển cần.
Đang ở trong siêu thị, anh bỗng bị người ta ngăn lại, đó là một cô gái xinh đẹp.
Bùi Hướng Nhu lễ phép hỏi: “Chào anh, tôi là du khách đến thị trấn Hạnh Phúc du lịch, đồng thời cũng là tác giả chuyên khám phá cảnh đẹp các nơi.
Xin hỏi, anh có tiện kể tôi biết một ít đặc sắc của thị trấn không, tôi có thể trả thù lao hậu hĩnh cho anh.”
Nói xong, cô chờ đợi anh trả lời.
Người bản xứ trước mặt khí chất ôn hòa nho nhã, trên ngực âu phục dán bảng “Quản lý lữ quán Tiểu Điểu – Văn Nhân Du”.
Cô để ý người bản xứ này hơi khác biệt, dường như những người bản xứ khác vừa sợ hãi chán ghét anh, lại vừa thể hiện kính trọng lấy lòng.
Kiểu tình cảm mâu thuẫn này là một bước đột phá để tìm ra điểm bất thường của thị trấn..
Bùi Hướng Nhu và nhóm người chơi tự cho rằng đã tìm được manh mối bất thường của thị trấn, bọn họ muốn tiến hành điều tra thông qua dân cư ở đây.
Nhưng bọn họ lại phát hiện thị trấn này đoàn kết giống như một cái thùng sắt, không tìm được bất cứ khe hở nào để cạy.
Lần này trong người chơi không có người chơi thần chọn, bọn họ phải tự mình tiêu diệt nhân tố tận thế.
Nhưng toàn bộ thị trấn, kể cả tin tức thế giới trên mạng đều cho thấy đây là một thế giới hòa bình, không có bất cứ dấu hiệu tận thế nào.
Nếu thật sự có gì kỳ lạ thì đó là ngành thẩm mỹ của thế giới tận thế này cực kỳ phát triển, ít người bị sẹo, sẹo rỗ, rạn da làm đau đầu.
Sản phẩm bán chạy nhất trong siêu thị thị trấn là kem làm đẹp đặc hiệu phổ biến nhất thế giới hiện tại.
Chuyện này đã có người chơi đi điều tra, hiện tại không tìm được bất cứ chỗ nào kỳ lạ.
Dù bọn họ hỏi thăm người dân nào về vụ án mất tích tại thị trấn, những người đó đều nói gần nói xa rồi nói lảng sang chuyện khác.
Nếu như hỏi kỹ hơn, đồn cảnh sát trên trấn sẽ phái người đến, cười tít mắt lái xe cảnh sát tuần tra bên cạnh, cảnh cáo người chơi không được quấy rối dân trong trấn.
Rõ ràng biết thị trấn bất thường, nhưng lại không làm gì được.
Với tư cách là người lãnh đạo Bang hội người chơi lần này, Bùi Hướng Nhu và anh trai cô là Bùi Chí Vũ phải phát huy thực lực khiến người chơi tin phục, có điều khoản đi tìm nhân tố tận thế này khiến bọn họ tốn quá nhiều thời gian.
Bùi Chí Vũ đi tìm Thị trưởng, hi vọng có thể thu hoạch được một ít tin tức hữu dụng ở ủy ban thị trấn.
Bùi Hướng Nhu dừng mạch suy nghĩ, chờ đợi câu trả lời của Văn Nhân Du.
Văn Nhân Du: “Tôi hoàn toàn không hiểu lịch sử, đặc sắc và chuyện trong thị trấn, cũng chưa bao giờ để ý những chuyện này.
Cô tìm nhầm người rồi.”
Bùi Hướng Nhu vội nói: “Đã là người mở lữ quán, chắc chắn anh từng gặp