Người bóng màu trắng nhìn chăm chú đôi tay tan chảy rồi lại mọc ra thịt mới của Vân Thiển, khẽ nức nở.
Cùng với sự tháo gỡ ống truyền và phá hủy song sắt, đau đớn và nỗi buồn của nó cũng truyền đến chỗ Quái vật tổ chim ở thế giới ngược.
Người chơi và lính đánh thuê vẫn còn đắm chìm trong đau khổ vì chủ động ăn phân, lại còn ăn một cách vui vẻ.
Bỗng luồng khí đau buồn hơn cả bọn họ ùn ùn kéo tới, chỉ có một mình Kim Thiên Thiên cảm nhận được sự nóng nảy và tức giận của Quái vật tổ chim.
Cô hơi bất an.
Cô cảm nhận được Quái vật tổ chim giận lây sang bọn họ, giống như bọn họ đã làm chuyện gì đó không thể tha thứ.
Cảm giác của Kim Thiên Thiên không sai.
Sau khi bài tiết xong, người bóng sảng khoái toàn thân, tiến vào trạng thái chiến đấu.
Cô thấp giọng nhắc nhở: “Chúng ta gặp phiền phức rồi.”
Bùi Chí Vũ thầm rủa: “Quái vật đúng là quái vật, cảm xúc thất thường.
Mặc dù đôi lúc bọn chúng hiền lành nhưng cũng không che đậy được sự thật bọn chúng sẽ hủy diệt thế giới.”
Không đợi người chơi nhắc nhở, lính đánh thuê đã lên tinh thần cảnh giác, bọn họ là người rất nhạy cảm với sát khí.
Người bóng vừa có hành động lạ, bọn họ đã nhận ra ngay, ai nấy giơ vũ khí nhắm miệng súng về phía quái vật chuẩn bị rục rịch.
Trong chớp mắt, người bóng dựng thẳng vảy cá toàn thân bổ nhào tới.
Ánh sáng đỏ phóng thẳng lên trời, hơi nóng cuồn cuồn bốc lên tại nơi lạnh lẽo, tạo thành vòng bảo vệ kiên cố vững chắc.
Quái vật tổ chim lạnh mắt nhìn vòng tròn đỏ dưới đất.
Bước chân nó di chuyển, mắt đất theo đó chấn động, Quái vật tổ chim chầm chậm đi về một hướng.
Đó là…
Cửa vào thế giới ngược mà bọn họ đã vào!
Bùi Chí Vũ quát: “Nó muốn thông qua cánh cửa chúng ta tới mà ra ngoài, không thể để nó đi!”
Thật ra ngoại trừ súng lửa, trên người mỗi người chơi đều buộc quả bom có lực sát thương rất lớn, chỉ cần một quả là có thể thắp lên ngọn lửa cháy liên tục trong phạm vi cả cây số.
Đây là vũ khí sát thương cực mạnh mà công ty dược phẩm Tu Chính cố ý xin.
Bởi vì cách thức sử dụng đặc biệt và bắt buộc con người châm ngòi nên vũ khí này rất phi nhân đạo.
Nếu không tới phút cuối cùng, Tu Chính sẽ không sử dụng vũ khí này.
Người chơi hỏi thăm và biết được trong nháy mắt bom nổ, con người sẽ biến mất ngay lập tức, ngay cả đau đớn cũng không cảm giác được.
Bọn họ bèn yêu cầu Hozia đưa thứ này cho mình.
Còn có vũ khí nào phù hợp với bọn họ hơn cái này?
Đây đúng là vũ khí chế tạo riêng cho người chơi mà!
Tuy hình thể Quái vật tổ chim to lớn, nhưng phạm vi bom nổ cũng khá rộng, thế nào cũng phải làm Quái vật tổ chim mất chút máu chứ nhỉ?
Người chơi bảo lính đánh thuê tự mình rút lui, còn mình hùng hổ xông về phía Quái vật tổ chim, tự phát nổ chính mình!
Toàn bộ thế giới ngược đều nhuốm màu đỏ tươi.
Quái vật tổ chim bật tiếng gào thét trong biển lửa, nó quẫy cái đuôi tạo thành từ sương đen, dễ dàng giết chết một số lượng lớn người chơi.
Nhưng cũng vì vậy mà bom trên người người chơi nổ tung, hai bên đều thiệt!
Bởi vì Kim Thiên Thiên có thể cảm nhận được sự đau khổ tột cùng của Quái vật tổ chim nên không thể chịu đựng nổi mà chìm vào hôn mê, được một người chơi cõng trên lưng, chạy tới chạy lui.
Bùi Chí Vũ: “Sự hi sinh của chúng ta đều là vì cứu giúp thế giới này! Các anh em, lên! Hình dạng của nó nhỏ hơn ban nãy rất nhiều rồi!”
Người chơi móc bom trong balo không gian ra, xông lên lần nữa.
Nhân tố tận thế ở thế giới này khá ghê gớm, nhưng cũng không phải khó xử lý!
…
Ngục giam dưới đất.
Vân Thiển làm tan chảy song sắt thứ năm, lỗ hỏng lồng sắt đứt gãy cho phép người bóng màu trắng chui ra.
Cô bước vào chiếc lồng, nặng nề đỡ đối phương khập khiễng ra ngoài.
Văn Nhân Du ngồi xổm quan sát thi thể Charles.
Thời điểm đối phương ra tay với anh, anh đã không còn xem anh ta là bạn.
Người này gặp phải chuyện gì, tại sao trông cứ như đã thoát ly khỏi phạm vi giống loài con người vậy?
Không phải Văn Nhân Du không muốn giúp đỡ Vân Thiển đang di chuyển khó khăn, mà là chỉ cần anh tới gần, người bóng màu trắng sẽ phát ra tiếng rít trầm thấp, không cho anh tiếp cận.
Văn Nhân Du đành phải đứng một bên nhìn.
Cũng may sau khi người bóng rút hết ống truyền, vết thương trên người nó dần dần bình phục, có thể tự mình cử động một ít.
Đi hơn nửa tiếng, bề mặt cơ thể nó ửng đỏ giống như bị lửa đốt, rê.n rỉ bên tai Vân Thiển.
Văn Nhân Du: “Xảy ra chuyện gì?”
Vân Thiển lắc đầu: “Có phải chúng ta nên đưa nó trở về thế giới ngược không?”
“Không thể đưa nó trở về, chỉ còn một chút nữa là tôi có thể dung hợp với nó rồi.” Trên lối đi âm thầm xuất hiện một người: “Du, cậu là một cấp dưới rất giỏi, thuốc của cậu chế ra đã trợ giúp tôi tiến hóa.”
Lúc Vân Thiển thấy người đến là Marion, trong lòng thoáng kinh ngạc.
Cô đoán ra Marion có vấn đề, nhưng không ngờ Thị trưởng thị trấn Hạnh Phúc này có vấn đề về đầu óc .
Thử hỏi ai lại biến vẻ ngoài của mình thành một bãi chất nhờn ma quái bị người chê cười chứ?
Thảo nào Marion di chuyển không có tiếng động, giờ đây ông ta đã không còn hai chân, hoàn toàn dựa vào cơ thể giống như thạch trái cây ngọ nguậy.
Thứ duy nhất giữ hình dáng còn người là cái đầu của ông ta.
Sau khi Marion biến thành bộ dạng quái vật, đôi mắt cũng trở nên không thấy đường.
Lúc hoàn toàn bước xuống ngục giam, ông ta mới phát hiện thi thể của Charles.
“Charles! Charles của ba!” Ông ta hét lên.
Sau khi nhận ra chuyện gì, ông ta hung dữ trừng Văn Nhân Du và Vân Thiển: “Hai người đã làm gì Charles?”
Ông ta lại gần, thấy mặt Charles bị súng shotgun bắn thành cái rổ, lại nhìn súng trên tay Văn Nhân Du, trong nháy mắt giận dữ trào dâng!
“Du, tôi không ngờ mình lại nhìn lầm cậu! Tại sao cậu lại đối xử với Charles như vậy! Nó vẫn luôn xem cậu là bạn, chẳng qua lúc trước vì đố kỵ mà làm sai một lần, tôi đã bảo nó nhận lỗi rồi.
Nó còn nói sẽ tiếp tục hòa thuận với cậu…”
Văn Nhân Du cầm chặt súng shotgun, đứng trước mặt Vân Thiển, chuẩn bị ra tay.
Thậm chí anh lười hỏi Marion vì sao lại biến thành thế này.
Thay vì dư thời gian hỏi ông ta, chi bằng anh quan sát chỗ nào có thể bắn một phát chết ngay.
Trái lại Vân Thiển hắng giọng, bắt đầu giở tuyệt chiêu Lừa đảo đại pháp.
“Thị trưởng Marion, vì sao ông lại đổ chuyện này lên người Du?! Rõ ràng nguyên nhân là ở ông mà!”
Vân Thiển thốt lên, khiến Marion nhìn về phía cô: “Tại sao?” Gương mặt ông tỏ vẻ chột dạ.
Văn Nhân Du nghe thấy Vân Thiển gọi thẳng anh là “Du” , không khỏi giơ tay kéo kính xuống.
Vân Thiển nói tiếp: “Giống như lời ông nói, Charles vẫn xem Du là bạn cho nên mới tìm đến Du dưới hình hài này, nói với Du rằng anh ta rất đau.”
Marion ngọ nguậy cơ thể: “Tôi làm vậy là vì tốt cho nó!”
Vân Thiển cao giọng: “Ông nghĩ làm sao chúng tôi tìm được đến đây? Chính Charles đã dẫn chúng tôi đến đây, anh ta hi vọng chúng tôi có thể ngăn chặn hành vi lệch lạc của ông.
Anh ta đau khổ vì biến thành quái vật nên mới tự sát!”
Vân Thiển nghiêm trang giải thích Charles kính trọng người cha Marion thế nào, hi vọng Marion đừng lầm đường lỡ bước thế nào, nghe tới nỗi Văn Nhân Du cũng sắp tin chuyện “Charles tự sát” .
Người bóng màu trắng dựa lên người Vân Thiển, chất nhầy nhỏ xuống.
Vân Thiển chắp hai tay sau lưng, nói bằng giọng điệu cán bộ già: “Với tư cách là người làm cha, ngay cả con trai nghĩ gì mà ông cũng không biết.
Ông không thấy vấn đề đều là ở ông sao?”
Marion lắc đầu: “Không phải, Charles sẽ hiểu ý tôi.
Tôi đã nói với nó đây là con đường tiến hóa của loài người.
Tôi đã từng say mê của cải, sau này tôi tìm được thứ càng quan trọng hơn, đó là cách đứng trên đỉnh thế giới.”
Marion nói ông ta muốn biến Charles thành bộ dạng giống