Vẻ mặt Vân Thiển càng ngoan hiền, Giới càng câm nín.
Mặt cô bình tĩnh bao nhiêu, tiếng lòng càng mắng dữ bấy nhiêu, hẳn đầu bị đập khá đau nên trong lòng mới léo nhéo chửi rủa liên hồi.
Giới mặt ngoài vô cảm nhưng đã chụp cái danh “tín đồ phiền phức” lên đầu Vân Thiển.
Ngài tùy tiện vung tay liền khiến Vân Thiển không còn đau nữa.
Lần này trái lại Vân Thiển nghĩ sao nói vậy, thật lòng thật dạ khen Giới là người tốt.
Người có thể đột nhiên xuất hiện ở thế giới tận thế, đôi mắt lại phát ra ánh sáng vàng, nhìn thế nào cũng thấy không đơn giản… Phương pháp loại trừ đầu tiên, anh ta chắc chắn không phải Tôn Ngộ Không.
Vân Thiển luôn là người có suy nghĩ táo bạo, đôi mắt Thần bùn vàng của Vương Tư Tuệ cũng phát sáng, lẽ nào đây là thần linh trong truyền thuyết?
Tay Văn Nhân Du bị thương, thần linh đột nhiên xuất hiện cứu anh.
Giữa Văn Nhân Du và thần linh có quan hệ gì? Gương mặt Văn Nhân Du và Tống Hành Chỉ giống nhau, giữa bọn họ lại có quan hệ gì?
Không đợi cô mở miệng hỏi, khí áp trên người mặc áo giáp đằng trước giảm mạnh.
Ngài phất tay với cô, Vân Thiển lập tức không khống chế nổi cơn buồn ngủ.
Cô ngả người ra sau, một tấm chăn lông thật dày bay từ trên kệ xuống.
Ngay khoảnh khắc cô ngã, thảm lông trải sẵn dưới người cô, Vân Thiển nằm xụi lơ trên tấm chăn ngủ say.
Giới nhìn chăm chú cô một hồi.
Ngài theo bản năng định sờ chiếc nhẫn trên tay, nhưng chỉ sờ trúng mặt ngoài lạnh lẽo của áo giáp, nhớ lại chiếc nhẫn nằm bên trong.
Ngài dời sự chú ý khỏi tín đồ bại não, nhìn về phía Văn Nhân Du đang hồi phục cánh tay.
Giới nhặt cuốn sổ dưới đất lên bằng thần lực, nhìn thấy thanh kiếm bên ngoài bìa sổ, ngài bật tiếng cười nhạo: “Thần Chiến Tranh cũng bắt đầu sử dụng loại thủ đoạn bỉ ổi này rồi sao?”
Ánh mắt sau cặp kính của Văn Nhân Du dần khôi phục sự tập trung, đau đớn bỏng rát cả người biến mất, anh khàn giọng hỏi: “Sao ngài lại đột nhiên xuất hiện ở đây, lúc nãy xảy ra chuyện gì?”
“Có vẻ một vài tên vô vị nào đó biết phương pháp tu luyện của ta, cho rằng gi.ết chết một phân thân là có thể khiến thực lực ta suy yếu.”
Ánh sáng màu xám bạc bao bọc hoàn toàn cuốn sổ, chậm rãi nghiền thành bột phấn bay giữa không trung.
Văn Nhân Du khẽ cau mày: “Là muốn giết tôi sao? Nhưng hôm nay tôi mới chạm vào quyển sổ này…” Anh bất giác nhìn Vân Thiển.
Giới: “Không liên quan đến cô ta.” Câu nói dẫn tới ánh mắt kinh ngạc của Văn Nhân Du, Giới lập tức nói tiếp: “Ngược lại cô ta đã cứu ngươi, nếu không thời điểm sinh vật trong ngục giam kia chết, cũng là lúc ngươi bị một sinh vật khác gi.ết chết… Thực lực của chúng đã gần với sinh vật bán thần, trong lúc giận dữ có thể gi.ết chết phân thân của thần không chừng.”
Văn Nhân Du: “Làm sao ngài biết là Vân cứu? Ngài rình mò sao?”
Giới: “…Ta sẽ mang hai sinh vật kia rời khỏi nơi này.”
Văn Nhân Du: “Ngài đang lảng sang chuyện khác, vì sao ngài phải rình mò? Mỗi ngày thần linh không có gì làm là lại lén lút ở trên trời xem người khác làm gì à?”
Văn Nhân Du nói xong bỗng nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trong lúc đau đớn vừa nãy.
Khi Vân Thiển té từ trên thang xuống và hôn mê, biểu hiện của Giới chắc chắn không giống chán ghét loài người.
Anh nói: “Tôi là phân thân của ngài, cảm giác của tôi cũng sẽ ảnh hưởng tới ngài, cảm giác của ngài cũng sẽ ảnh hưởng tới tôi? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy đã bị thân thể cô ấy hấp dẫn, thì ra nguyên nhân là do ngài…”
Giới: “Ngươi bị một tên khác ảnh hưởng.
Ta có thể khống chế chính mình, ảnh hưởng của các ngươi đối với ta cực kỳ nhỏ bé.
Bước tới bên cạnh cô ấy đi, các người sẽ nhanh chóng rời khỏi đây.”
Ngài biến mất tại chỗ.
Văn Nhân Du nghi ngờ Giới thẹn quá hóa giận.
Một tên khác, lẽ nào còn có phân thân khác không muốn trở về bản thể giống anh?
Thế giới ngược.
Người chơi vất vả cần cù lao động, tin chắc thế giới tận thế sẽ càng trở nên xinh đẹp từng ngày dưới sự sửa chữa của bọn họ.
Thế nhưng sự éo ai ngờ, thế giới ngược đột nhiên xuất hiện một người kỳ quặc, bỗng chốc tóm gọn Đen to con, mang Đen to con và Trắng bé nhỏ rời khỏi thế giới ngược.
Giới mang Đen to con và Trắng bé nhỏ về Thần giới.
Thần thông vạn ngữ, ngài nói cho Đen to con và Trắng bé nhỏ biết bây giờ bọn chúng là thú cưng của ngài, mà ngài muốn dắt chúng đi tản bộ.
Nơi tản bộ đương nhiên là địa bàn Thần điện Ánh Sáng.
Vóc dáng của Đen to con đặt ở Thần giới vẫn cực kỳ khổng lồ, tay chân to lớn của nó đi lại lung tung trên mặt đất, bước một bước là nát một thần điện.
Thần linh Thần điện Ánh Sáng trở về nhìn mà tức hộc máu, là ai phá hủy thần điện của bọn họ ra nông nỗi này? Số lượng thần linh có thần điện nhiều như vậy, bình thường ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu gặp, ai lại không nể mặt nhau thế?
Bọn họ nhanh chóng phát hiện ra bóng đen đang đi đứng lung tung trên địa bàn Thần điện Ánh Sáng, vội vàng bay tới tính sổ.
Nhưng đợi tới gần, bọn họ lại nhìn thấy ánh sáng màu bạc bao quanh bóng đen.
Thần thuật của thần linh Thần điện Ánh Sáng là ánh sáng trắng, Thần điện Bóng Tối là ánh sáng đen, thần thuật màu xám bạc chỉ có một tên, chính là thần nhân tạo được Thần Bóng Tối mang trở về từ thế giới loài người.
Ánh mắt chư vị thần linh rối rắm.
Thần nhân tạo là sự tồn tại thấp nhất trong các vị thần, nhưng thần nhân tạo này lại hơi khác biệt…
Chỉ cần thần linh không tự đâm đầu vào chỗ chết, bọn họ đều bất tử bất diệt.
Nhưng năng lực bẩm sinh đi kèm với thần nhân tạo khiến cho ngài không chỉ có thể cướp đi sức mạnh tín ngưỡng của những vị thần khác mà còn có thể ung dung cướp lấy Thần cách của thần linh đã có Thần cách, hơn nữa sẽ không chịu sự trừng phạt của bất cứ quy luật thế giới gốc nào.
Ngài có thể tùy ý ra vào các thế giới nhỏ bằng bản thế, nếu không quản thúc sẽ thành đại họa.
Không phải bình thường tên đó bị Thần Bóng Tối quản thúc sao? Sao lại chạy tới đây lên cơn vậy?
Giới lười biếng nửa nằm trên lưng Đen to con, nhìn thần linh cách đó không xa không dám tới gần.
Ngài ngáp dài: “Thần Chiến Tranh đâu?”
Ngài vỗ đầu Đen to con, Đen to con đạp một bước trúng một thần điện.
Những thần linh khác cuống cả lên.
Đúng lúc bọn họ đang nghĩ phải làm sao, một luồng ánh sáng đen phóng từ phía chân trời tới, bao lấy Giới và Đen to con ở bên trong, giọng nói hư vô thấp thoáng của Thần Bóng Tối truyền tới: “Giới, trở về.”
Giới: “Tên kia dám ngang ngược ở địa bàn của con, con phải tìm y tính sổ.”
Thần Bóng Tối: “Con đã hủy bốn trăm hai mươi ba thế giới nhỏ của y, giết hàng trăm tỷ tín đồ của y, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt...”
Ánh sáng đen lôi kéo, rất nhiều thần linh tựa như nhìn thấy cảnh phụ huynh dạy dỗ đứa con nghịch ngợm, rốt cuộc Giới cũng bị kéo đi.
Giới không tìm được Thần Chiến Tranh tính sổ, ngài bị Thần Bóng Tối cấm túc, chẳng thể đi đâu, chỉ đành ở lại trong thần điện của mình tu luyện.
“Trăm tỷ tín đồ thì hay lắm hả?” Giới rủ mắt, đầu ngón tay chọc thủng một cái hố dưới đất: “Ta cũng có một tín đồ! Đúng một tín đồ!”
Vương Lâm đã quen tính tình thỉnh thoảng động kinh của Giới, tiếp xúc với phân thân d.ục vọng càng nhiều sẽ càng như thế, đợi sau khi dung hợp thì sẽ hết.
Vương Lâm phải giải quyết phiền phức mà Giới để lại.
Ông ta ngửa đầu nhìn Đen to con còn lớn hơn thần điện của Giới và quả cầu lông nhỏ kêu chít chít bên cạnh, suy nghĩ xem phải nuôi chúng ở đâu, hình như phía sau núi cũng không tệ.
Tốc độ dòng chảy thời gian của Thần giới và thế giới nhỏ khác nhau, giữa thế giới nhỏ này và thế giới nhỏ khác cũng khác nhau.
Lúc này tại thế giới nhỏ mà Đen to con và Trắng bé nhỏ từng ở, người chơi đang bàn tán xôn xao.
“Là thần linh sao? Hình như là thần linh…”
Bùi Chí