Đặng Chung: “?”
Sinh vật thế giới này phân chia rất đơn giản, bao gồm tộc Người, tộc Biển, Hải thú, cộng thêm một sinh vật bán thần.
Đầu tiên loại bỏ sinh vật bán thần, bắt đầu sắp xếp tổ hợp còn lại.
Hải thú là món ăn trên thực đơn của tộc Người và tộc Biển, hơn nữa Hải thú không có chỉ số IQ để yêu đương, không thể nào tạo ra tình yêu chân thật.
Vậy hai người thật lòng yêu nhau khác chủng tộc chỉ có thể từ tộc Người và tộc Biển.
Nhưng ở thế giới này, tộc Người và tộc Biển không đội trời chung.
Chủng tộc vốn có thù hận và thành kiến thì làm sao có thể giải trừ thành kiến, thật lòng yêu nhau.
Đúng là nhiệm vụ bất khả thi mà!
Đặng Chung nghiêm túc hỏi: “Chúng ta có thể bắt một tộc Người và một tộc Biển, để ngài làm phép khiến bọn họ thật lòng yêu nhau không?
Phù thủy biển câm nín nhìn anh đăm đăm, không nói tiếng nào.
Đặng Chung đọc được năm chữ “Ngươi là đồ bại não” trong mắt người đối diện, bèn rơi vào tự kỷ.
Không thể không nói đôi lúc Đặng Chung là người rất có đầu óc suy diễn.
Kim Thiên Thiên nhỏ giọng hỏi: “Hình như không phải không thể, chẳng phải Vân Thiển là tộc Người sao, chỉ cần tìm một tộc Biển ngon giai, chắc cô ấy sẽ thích nhỉ?”
Đặng Chung: “…Thiên Thiên, cô đúng là người có suy nghĩ đặc biệt thật đấy.”
Kim Thiên Thiên cười ngây ngô, gãi đầu: “Tôi cũng thấy vậy.”
Vương Tư Tuệ: “…”
Đặng Chung: “Tôi không có khen cô, tôi đang nói kháy cô đó! Cô tưởng trái tim Vân Thiển là tổ ong hả, mỗi cái lỗ chứa một người yêu thật lòng.
Thích của cô ấy rõ ràng là tham lam thân thể người ta, là nhu cầu thể xác bên ngoài.
Cái chúng ta tìm là người thật lòng yêu nhau!”
Kim Thiên Thiên hết hồn.
Phù thủy biển không định giúp đỡ bọn họ, cho dù thế giới này tận thế thật cũng không ảnh hưởng gì đến rìa thế giới mà cô ta đang ở.
Cô ta bảo ba người cuốn xéo, tiếp tục hưởng thụ sự sung sướng của mình.
“Tộc Người chết tiệt, sao ngươi dám!!!”
Bỗng Đặng Chung, Vương Tư Tuệ, Kim Thiên Thiên bị một xúc tu biến lớn đánh bay.
Bọn họ nhìn thấy Phù thủy biển tóc đen xinh đẹp biến thành tóc trắng, làn da trắng nõn tựa như bị một lớp sắt kiên cố bao phủ, mặt mũi hung tợn chạy về phía kho báu.
Trong kho báu chỉ có một mình người hầu.
Anh ta ngã dưới đất, ngực cắm một con dao ngắn, thở thoi thóp.
Phù thủy biển nhìn kho báu trống rỗng, gào thét: “Tộc Người, ta muốn tất cả bọn chúng phải chết!”
Kho báu đối với Phù thủy biển giống như vàng đối với rồng, vô cùng quan trọng.
Phù thủy biển kiêu ngạo, cho rằng tộc Người không dám thách thức quyền uy của mình.
Cô ta chấm nhẹ ngón tay lên người hầu dưới đất, người hầu được kéo trở về từ rìa cái chết, vết thương khép lại, chậm rãi hồi tỉnh.
Phù thủy biển trầm giọng hỏi: “Thứ vô dụng nhà ngươi! Có phải ngươi nói cho gã biết lối ra không?”
Người hầu quỳ dưới đất: “Ngài biết thân thể ta yếu ớt, gã lại là người tinh ranh, có thể nhận ra điểm yếu của ta , bèn lấy tính mạng ta uy hiếp.
Gã đã mơ ước kho báu của ngài từ lâu, chắc chắn đã lên kế hoạch trước! Tên đó căn bản không coi ngài ra gì…”
Phù thủy biển nghiến răng, xúc tu tức giận đập xuống mặt đất, toàn bộ cung điện chấn động.
Người hầu quỳ thấp hơn: “Quý bà phù thủy, ngài không thể rời khỏi nơi này tìm gã, nhưng ta có thể.
Ta sẽ tìm bảo vật về cho ngài, mang gã về để ngài trừng phạt… Xin ngài cho phép, ban cho ta năng lực giao tiếp với Hải thú.”
Ánh mắt Phù thủy biển âm u nhìn chằm chằm người hầu hồi lâu.
Cô ta hơi nghi ngờ, nhưng cảm giác của người hầu cho thấy anh ta không phải nói láo.
Cô ta hỏi: “Ngươi có thể ra tay với gã sao?”
Nghe thấy những lời này của Phù thủy biển, người hầu nhẹ nhàng đáp: “Ta có thể làm được, ta sẽ không mềm lòng.”
Phù thủy biển cười gằn: “Ta sẽ cho ngươi một cơ thể khỏe mạnh và khả năng giao tiếp với Hải thú, nhưng Hải thú có chịu nghe theo lời ngươi đối phó tộc Người hay không thì phải xem ở ngươi.”
“Ta cho ngươi thời hạn ba tháng, không những muốn ngươi mang bảo vật và tên trộm đáng chết kia trở về, ta còn muốn ngươi dạy tộc Người một bài học, khiến tất cả quốc gia của bọn chúng hủy diệt, không thể hợp lại thành nước được nữa, chỉ có thể sống tạm bợ từng nhóm nhỏ.
Đây chính là sự trừng phạt dành cho tộc Người đã phụ lòng tin của ta!”
“Nếu đến kỳ hạn ba tháng mà ngươi không làm được chuyện ngươi nói, ta sẽ bóp nát trái tim nằm trong tay ta của ngươi !”
Người hầu vẫn dán dưới đất như cũ, anh ta nhắm mắt lại, lúc mở ra, ánh mắt đã trở nên kiên định.
“Ta có thể làm được, thưa quý bà phù thủy.”
Chuyện này vẫn không thể nào xoa dịu cơn giận của Phù thủy biển.
Cô ta nhớ đến dũng sĩ tộc Người vẫn còn ở trong cung điện của mình, bọn họ đã bị lãnh đạo của chính đất nước mình vứt bỏ, chỉ có thể trở thành công cụ xả giận cho cô ta!
Phù thủy biển: “Ta phải ném hết đám người này xuống đáy biển, nhìn bọn chúng tuyệt vọng mà chết.”
Người hầu do dự, muốn nói lại thôi.
…
Đại sảnh.
Dũng sĩ đang đắm chìm trong bầu không khí xa hoa thác loạn, dần buông lỏng phòng bị.
Cho đến khi nước biển bỗng nhiên ùn ùn kéo tới, cuốn trôi từng người một cách vô tình.
Dòng nước biển sâu mạnh mẽ ập vào