Mắt biển lấp lánh sóng nước dưới ánh nắng chiếu rọi, nước biển tầng trên cùng hiện lên màu xanh biếc rực rỡ.
Càng xuống sâu, màu sắc nước biển càng xanh thẫm cho đến khi đen kịt.
Vượt qua màu đen kịt đó là vùng biển ngũ sắc, đâu đâu cũng là màu lưu ly, nơi đây chính là nơi tộc Biển cư ngụ.
Có một chỗ vô cùng khác lạ, nó giống như bể cá thủy tinh úp ngược dưới đáy biển, ngăn cách hoàn toàn nước bên ngoài.
Đỉnh bể cá có bọt khí bay lên liên tục, bên trong có rất nhiều tộc Biển và một ít tộc Người đi lại.
Những tộc Người này đeo vòng trên cổ, mặc quần áo thô sơ, đang xử lý xương thịt các loại, những xương thịt kia từ đâu mà tới không cần phải nói.
Đa số tộc Biển mặt mày xấu xí ở bên ngoài giám sát, thái độ hung ác: “Động tác nhanh lên một chút!”
“Những thịt này không tươi, tôi muốn chọn thịt tươi hơn.” Một người phụ nữ tộc Người khí chất nhã nhặn lịch sự đang đề ra yêu cầu.
“Đi đi.”
So với những tộc Người khác, thái độ tộc Biển đối xử với cô ta khá tốt.
Đây là tộc Người chế biến nguyên liệu giỏi nhất, có thể cắt thịt mỏng như cánh ve, được rất nhiều quý tộc tộc Biển yêu thích, vì vậy đám đốc công tộc Biển không dám tùy tiện đắc tội cô ta.
Người lẫn trong tộc Biển làm đầu bếp này là Đặng Lan Lan.
Đặng Lan Lan số xui, thân phận Chúa cứu thế sắp xếp cho cô ta là con mồi bị tộc Biển đi săn bắt được, trừ cô ta ra không còn người chơi nào khác.
Cô ta dựa vào kỹ thuật đặc biệt của riêng mình, cuối cùng giành được một vị trí nhỏ.
Không có sự trợ giúp của tộc Biển, dựa vào thân thể tộc Người rất khó rời khỏi đáy biển.
Nhưng tối hôm qua, Đặng Lan Lan phát hiện ba điểm tròn đại diện cho người chơi trên đồng hồ cứu thế, vị trí ở kho nguyên liệu của tộc Biển.
Hôm nay, cô ta muốn đi xem thử ba người chơi này.
Nếu bọn họ biết nhân tố tận thế là cái gì, cô ta sẽ nghĩ cách cứu họ ra.
Nếu như không, cô ta sẽ biến bọn họ thành nguyên liệu nấu ăn có khả năng tái sinh dâng lên cho tộc Biển là xong.
Đặng Lan Lan đi rất nhanh, hai bên là gian phòng giống như nhà tù, bên trong nhốt tộc Người bị tộc Biển bắt về.
Những người vừa bị bắt về này nhìn thấy Đặng Lan Lan đi qua bèn cầu cứu.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt còn lạnh lùng hơn tộc Biển, tiếng kêu cứu của bọn họ tắc nghẹn.
Người phụ nữ này mang đến cho người khác cảm giác rất đáng sợ.
Đốc công tộc Biển tin tưởng Đặng Lan Lan, lúc lựa chọn nguyên liệu nấu ăn sẽ không giám sát, cô ta có thể tự do hành động, cũng có chìa khóa mở cửa phòng giam.
Nhưng cô ta sẽ không thả những tộc Người này, chuyện này không giúp cô ta biết được nhân tố tận thế là gì.
Ba điểm tròn gần như trùng khít, người chơi bị nhốt cùng một phòng giam.
Đặng Lan Lan tìm được phòng giam kia, gặp hai người quen, là người chơi cô ta từng gặp ở thế giới tận thế, chung đụng xem như khá dễ chịu… Cô ta điều động cơ mặt, nhìn qua trông giống chị gái lớn nhà bên.
“Chị Lan Lan!” Vương Tư Tuệ ngạc nhiên mừng rỡ bắt lấy song sắt: “Cảm giác gặp người quen thật tốt.”
Kim Thiên Thiên tò mò nhìn Đặng Lan Lan.
Hai chị em trông thật thoải mái, dịu dàng thùy mị, cứ như đấm một phát là khóc.
Đặng Chung: “Sao chị lại ở đây?”
Đặng Lan Lan giải thích đơn giản tình huống của mình.
“Tài nấu nướng của tôi khá tốt cho nên bây giờ đang làm đầu bếp cho tộc Biển.
Mọi người thì sao, sao lại bị bắt tới đây, nhân tố tận thế ở đây à, hay là…”
Đặng Chung nói ba người bọn họ đều là dũng sĩ Phong Quốc.
Vương Tư Tuệ nhờ thần “nhìn” thấy được nhân tố tận thế nhưng không biết là cái gì.
Đúng lúc Hoàng tử Phong Quốc muốn đi tìm Phù thủy biển giao dịch, bọn họ dự định nhân cơ hội này hỏi thăm Phù thủy biển tung tích nhân tố tận thế.
Phù thủy biển là sinh vật bán thần trong thế giới này, có sức mạnh giống như thần linh, nhìn ra được thân phận của bọn họ.
May mà Vương Tư Tuệ xin được thần lực, khiến Phù thủy biển đồng ý giao dịch với bọn họ, nhờ vậy biết được làm sao xử lý nhân tố tận thế.
Nhân tố tận thế là bội kiếm của Thần Chiến Tranh, nằm ở mảnh đất liền cuối cùng của thế giới này.
Hình như bội kiếm bị lệch vị trí, cần người đặc biệt mới có thể mang nó trở về vị trí cũ.
Người đặc biệt này phải là đôi tình nhân yêu nhau thật lòng vượt qua chủng tộc.
Bọn họ vốn định hỏi thêm, Phù thủy biển bỗng đột nhiên nổi giận, gọi sóng thần dưới đáy biển đánh bọn họ tan tác, ba người bị tộc Biển bắt đến nơi này.
Đặng Chung càng nói càng chán nản, không biết bọn họ bị kẹt ở thế giới này mấy năm.
Muốn để tộc Biển và tộc Người yêu nhau, ít nhất bọn họ phải xóa bỏ thành kiến giữa hai tộc!
Đặng Lan Lan: “…”
Cô ta ngẫm nghĩ, lát sau mới mở miệng: “Chưa chắc phải xóa bỏ thành kiến mới được, tôi biết một quý tộc tộc Biển là con trai của Trưởng tộc thích Công chúa tộc Người… Mỗi ngày anh ta đều tới nơi này gặp Công chúa, tặng cô ta rất nhiều quần áo và thức ăn, dốc sức lấy lòng.
Hầu như cả tộc Biển đều đang cười nhạo anh ta.”
Đặng Chung sửng sốt: “Công chúa chị nói là Đại công chúa Lôi Hoài An của Lôi Quốc sao?”
Đặng Lan Lan: “Đúng vậy, Công chúa tộc Người bị bắt chỉ có một mình cô ta.
Tôi sẽ nghĩ cách cứu mọi người khỏi đây, mọi người hãy đợi thêm vài ngày.”
Đặng Lan Lan chuẩn bị rời đi, cô ta đã ở đây khá lâu rồi.
Đặng Chung gọi cô ta lại, hỏi: “Đại công chúa cũng bị nhốt ở đây sao?”
Đặng Lan Lan gật đầu.
Đặng Chung nói mình muốn đi thăm dò ý của Đại công chúa.
Nếu Công chúa rơi vào hoàn cảnh khó khăn mà được con trai quý tộc quan tâm chăm sóc, nảy sinh tình cảm hẳn là chuyện rất bình thường nhỉ?
Đặng Lan Lan nở nụ cười cười kỳ lạ: “Nếu tộc Biển thích tộc Người, kẻ đó sẽ bị tộc Biển xử lý thẳng tay.
Người con trai quý tộc kia không sao bởi vì anh ta là một tên ngốc… Cậu cho rằng Công chúa Lôi Quốc sẽ thích một tên ngốc à? Hơn nữa tình huống Công chúa bây giờ…”
Cô ta không nói tiếp.
Đặng Chung rơi vào trầm mặc.
Kim Thiên Thiên: “Nếu là tôi, không chừng sẽ thích.”
Đặng Chung lập tức gật đầu: “Đúng vậy, nhỡ đâu thì sao!” Anh không muốn ở lại thế giới này quá lâu, nếu như có sẵn người yêu nhau thật lòng thì không còn gì tốt hơn.
Đặng Lan Lan khựng lại một lúc rồi đáp: “Buổi tối tôi lại tới.”
…
Ban đêm, phòng giam rất yên tĩnh.
Đặng Lan Lan lấy lý do “Tộc Người đi bộ buổi tối nhiều, vị sẽ càng ngon hơn” mang ba người Đặng Chung ra ngoài, đi về hướng phòng giam Đại công